Triệu Tích liền lắc đầu đáp: “Dạ không có ạ, em nghĩ chị Uyển Vũ sắp xếp như vậy tất cả đều có lý do không phải ngẫu nhiên nên em không có ý kiến khác”.
Mạc Băng liền nói: “Tôi nhớ lần đầu tiên chính thức trình diễn thiết kế mang thương hiệu RS cô còn khăng khăng đòi làm Vedette cơ mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy chứ?”.
Triệu Tích khẽ bẽn lẽn cười: “Lúc đó em còn nông nỗi chưa hiểu chuyện mong là mọi người sẽ bỏ qua…sau khi xem lại tất cả các màn trình diễn của chị Alice Ly em mới cảm thấy bản thân mình chưa xứng đáng giữ vai trò đó, em trước đây quá tự phụ rồi em thấy bản thân còn phải học hỏi thêm để có được sự chuyện nghiệp như chị Alice Ly mới phải”.
Alice Ly khẽ cười lên tiếng: “Vedette được suy tôn là ngôi sao của những sàn diễn thời trang, được đảm nhận vị trí vedette luôn là điều mà các người mẫu mong muốn, chị tin là rồi một ngày nào đó cũng sẽ xứng đáng đảm nhận vai trò này”.
Triệu Tích khiêm tốn đáp lại: “Em nhất định sẽ nỗ lực hết mình để giành được vị trí quan trọng này, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ em để em có thể đạt được mong muốn của mình”.
Kiều Uyển Vũ khẽ nở một cười hài lòng trên môi, sau bao nhiêu chuyện cô gái kiêu ngạo ngang bướng này cuối cùng cũng học được cách lùi lại một bước để tiến xa hơn trong tương lai, xem như tâm huyết cô bỏ ra cũng không uổng phí.
Kiều Uyển Vũ quay sang hỏi Tạ Kỳ Kỳ: “Các thiết kế vận chuyển đến Yvoire đều ổn hết chứ?”.
“Dạ em đã kiểm tra thật kỹ từng bộ y phục mang đến buổi trình diễn rồi ạ, tất cả đều ổn hết không có vấn đề phát sinh”.
Đào Kim Thơ liền lên tiếng: “Kỳ Kỳ cô phải để ý đến nhiệt độ phòng để đảm bảo chất lượng của vải không bị hư hại trong vận chuyển và bảo quản đó”.
Tạ Kỳ Kỳ đáp lại: “Mọi người yên tâm đi, đây là công việc của tôi mà tôi sẽ đích thân kiểm tra, giám sát thật kỹ không để ảnh hưởng đến buổi trình diễn đâu”.
Kiều Uyển Vũ quay sang hỏi Mạc Băng: “Công việc bố trí sàn diễn cô thế nào rồi Mạc Băng?”.
“Báo cáo Kiều tổng là đã ổn thỏa hết, như kế hoạch là chúng ta sẽ diễn trên đường đi vào làng hoa Yvoire và diễu hàng ở một số tuyến đường khác lấy bối cảnh tự nhiên mộc mạc gắn với tự nhiên theo đúng ý tưởng của bộ sưu tập lần này”.
Hạ Nhược Anh báo cáo về tình hình người mẫu sẽ trình diễn trong show sắp tới: “Báo cáo Kiều tổng người mẫu đã được nhận được thông báo huy động đến làng hoa Yvoire theo như chỉ đạo trước đó của Kiều tổng, hiện tại đã có mặt người, người sẽ đáp chuyến bay vào chiều nay, người đáp chuyến bay vào sáng ngày mai, hai người còn lại sẽ tới đây vào tối ngày kia”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Chuyện sắp xếp chỗ nghỉ ngơi và chăm sóc cho người mẫu phải nhờ cô quan tâm rồi”.
“Dạ Kiều tổng yên tâm, tôi nhất định không làm cô thất vọng đâu” Hạ Nhược Anh tự tin đáp.
Kiều Uyển Vũ nhìn tới Đào Kim Thơ rồi hỏi tiếp: “Kim Thơ, công tác sắp xếp chỗ nghỉ cho khách mời bên cô sao rồi”.
Đào Kim Thơ báo cáo kết quả mà mình đã thực hiện được: “Dạ phòng cho khách mời em đã sắp xếp ổn định xong hết rồi, lần này phòng nghỉ được trí ở khách sạn và homestay tùy theo lựa chọn của khách mời mà em sẽ có hướng bố trí thêm phòng tùy theo điều kiện thực tế”.
Kiều Uyển Vũ xem sơ qua báo cáo tình hình công việc của từng người rồi gật đầu lên tiếng: “Mọi người làm rất tốt cố gắng thêm ngày nữa, sau khi xong show diễn thì tất cả mọi người đều được thưởng một chuyến du lịch ở Địa Trung Hải không biết có ai có ý kiến gì khác không?”.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhất trí hô lên: “Thống nhất ý kiến với Kiều tổng”.
Tan họp mọi người trở về phòng ở khách sạn nghỉ ngơi, Kiều Uyển Vũ thì đi bộ trở về nhà riêng của mình ở Yvoire, nhà của cô có nét kiến trúc tương tự như những ngôi nhà khác ở làng hoa Yvoire tường nhà xây bằng đá viên mang phong cách cổ điển, trên tường nhà có trồng hoa loại dây leo nhiều màu sắc nhìn rất lãng mạn và đẹp mắt, lối đi vào nhà cũng trồng nhiều hoa mang vẻ đẹp và màu sắc khác nhau tạo nên một bức tranh từ tự nhiên vô cùng sống động.
Kiều Uyển Vũ đứng trước ngôi nhà của mình rồi nhớ lại lần đầu tiên mà Tề Lăng Hạo đưa cô đến đây, hôm đó anh cứ tỏ vẻ thần thần bí bí bắt cô che kín cả hai mắt từ lúc bắt đầu bước lên phi cơ riêng để đến đây.
Tề Lăng Hạo nắm tay của Kiều Uyển Vũ bước từng bước vào ngôi nhà này, anh liên tục nhắc nhở cô: “Nè em không được chơi ăn gian hí mắt nhìn trước đâu đấy nhé”.
Kiều Uyển Vũ lúc đó còn tỏ vẻ thờ ờ lạnh lùng: “Ai mà thèm hí mắt trước đâu chứ, hơn nữa cái bịt mắt này là tự tay anh bịt lên cơ mà, chẳng lẽ không tin tưởng vào chính bản thân mình luôn hay sao vậy hả?!”.
“Được rồi…tới nơi mà anh muốn cho em xem rồi nè”.
Lúc Tề Lăng Hạo đưa tay tháo cái bịt mắt xuống thì trong mắt của Kiều Uyển Vũ hiện lên một ngôi nhà đầy hoa rất đẹp mặt và lãng mạn.
Kiều Uyển Vũ bất ngờ đến nỗi cô cứ đứng trơ mắt ra mà nhìn hồi lâu mới tìm thấy tiếng nói của mình: “Thế này… là… sao đây?”.