Tề Lăng Hạo ngồi vẽ bằng bút mực tàu lên một bộ sườn xám màu trắng, bức hình đơn giản là một hồ nước có những con hạc đang bay lượn, ánh mắt anh nhìn bộ y phục đó rất dịu dàng.
Sau khi vẽ xong Tề Lăng Hạo đặt bộ y phục đó vào một chiếc hộp bọc gấm màu đỏ nhìn rất là sang trọng rồi gọi Hàn Côn Nhị đến bảo anh nhờ bưu điện chuyển đến chỗ Kiều Uyển Vũ nhưng địa chỉ lại để là Paris Pháp tên người gửi là Vin.
Tề Lăng Hạo biết tin tức về hôn lễ của anh chắc chắn sẽ làm Kiều Uyển Vũ buồn lắm nhưng anh không thể an ủi cô lúc này đành mượn thân phận của Vin để gửi một quà nhỏ tặng cho cô vậy.
Kiều Uyển Vũ lại tự nhốt mình trong phòng ngồi thơ thẫn chẳng biết vì điều gì cô cứ như thế khiến cho Tiểu Lộc rất là lo lắng nhưng mà lại không thể khuyên can được gì hết.
Có tiếng chuông cửa Tiểu Lộc ra xem thì thấy người bên bưu điện giao hàng là một chiếc hộp bọc gấm thật to rất là sang trọng đẳng cấp.
Người giao hàng kỹ lưỡng căn dặn: “Tiên sinh nhà tôi nói là phải giao tận tay cho Kiều tiểu thư phiền cô đưa giúp cô ấy nhé”.
Tiểu Lộc gật đầu đáp: “Dạ cảm ơn anh tôi sẽ đưa cho thiếu phu nhân nhà tôi ạ”.
“Cốc…cốc…”.
Kiều Uyển Vũ ngồi nhìn lên bầu trời xa xăm với tâm trạng vô cùng tệ cô nghe thấy tiếng gõ cửa liền đưa tay lau mấy giọt nước mắt trên mặt mình trước rồi mới lên tiếng: “Vào đi”.
Tiểu Lộc mở cửa đi vào đưa cho Kiều Uyển Vũ chiếc hộp: “Thiếu phu nhân có người gửi đồ cho cô đây”.
Mấy ngày trước cũng có người cố tình gửi hộp quà đến nhưng bên trong là một con búp bê bị dao đâm trên người kèm theo lời nhắn “Nên yên phận nếu không sẽ giống như nó đó nhé” khiến cho Kiều Uyển Vũ và Tiểu Lộc có chút lo sợ.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày nhìn cái hộp bọc gấm màu đỏ rất là sang trọng, cô do dự đây là quà hay là có ai đó cố tình gửi đồ hăm dọa cô đây.
Sau khi nhìn thấy tên người gửi là Vin thì tâm mi của Kiều Uyển Vũ cũng giãn ra bởi vì cô biết Vin là ai người này hiện tại đang sống ở Paris không liên quan đến ân oán của cô ở Vịnh Xuyên.
“Được rồi cô ra ngoài đi”.
Tiểu Lộc tỏ vẻ e ngại: “Thiếu phu nhân à có khi nào là bọn người xấu cố tình gửi đến để hăm dọa cô nữa không? Em nghĩ là Mạc Hy Nhi cố tình gửi đến đó”.
Kiều Uyển Vũ cho Tiểu Lộc một ánh mắt trấn an: “Không sao đâu đây là quà mà bạn tôi gửi cô cứ yên tâm đi”.
“Dạ vậy em ra ngoài đây có gì cô cứ gọi em nhé”.
“Được”.
Sau khi Tiểu Lộc đi ra ngoài Kiều Uyển Vũ mở cái hộp bọc gấm ra bên trong là một bộ sườn xám có nét vẽ tay của người tên Vin trên đó rất là hoàn mỹ, cô ướm thử lên người thì thấy rất là vừa vặn, mạc áo có để tên bộ y phục này là “Hư Không”
Tuy là hợp tác với Vin khá nhiều rồi nhưng độ khoảng năm trở lại đây Kiều Uyển Vũ không còn liên lạc gì với anh ta nữa, mà Vin cũng chưa bao giờ lộ mặt với cô hết người này rất là thần bí nhưng thông qua nét vẽ của anh cô có thể cảm nhận được anh là người rất là tâm lý và tốt bụng.
Tiếng messenger của Kiều Uyển Vũ kêu “ting” một tiếng cô mở lên xem thì thấy là tin nhắn của Vin, cái avatar để hình hacker hôm nay là một chấm xanh hiển thị người đó đang online.
[Tôi có gửi một bộ y phục cho cô không biết cô đã nhận được chưa hả?].
Kiều Uyển Vũ liền trả lời [Cũng vừa mới nhận được thôi sao anh biết địa chỉ của tôi mà gửi đúng vậy hả?].
[Gia đình tôi làm đặc vụ là cô không chịu tin đó thôi].
[Ngài Vin đúng là thân thế bí ẩn lúc ẩn lúc hiện khó mà đoán được luôn đó, thời gian qua tôi có liên lạc với anh nhưng không lần nào anh phản hồi hết tôi cứ nghĩ là anh quên tôi luôn rồi chứ].
[Thời gian qua tôi bận chứ không có quên cô, y phục mặc vừa không?].
[Vừa y luôn anh nhắm hay ghê ha].
[Buồn không có chuyện làm nên vẽ vời lên trang phục nghĩ lại thì chỉ có mình cô biết trân trọng tác phẩm của tôi nên gửi cô làm quà vậy].
[Cảm ơn ngài Vin trước, khi nào tôi về Pháp chúng ta gặp nhau để tôi cảm ơn anh được không hả?].
[Cô sắp về Pháp sao???].
[Uhm tôi sẽ định cư ở Pháp luôn không về Vịnh Xuyên nữa].
[Vậy cũng tốt, khi nào trở về thì gọi tôi nhé].
[Ok].
Tề Lăng Hạo nhìn chấm xanh trên màn hình tắt rồi thì rủ mắt lẩm bẩm: “Sau này đành phải dùng lại thân phận ngài Vin để tặng quà cho em rồi”.
Kiều Uyển Vũ đi tới cửa hàng ở trung tâm thương mại The Most xem tình hình kinh doanh thế nào thì vô tình nhìn thấy Lâm Tư Thanh và mấy người phụ nữ khác đang lăng mạ Hàm Linh.
Lâm Tư Thanh tát vào mặt của Hàm Linh một cái rồi quát lớn: “Con khốn mày trốn kỹ lắm mà nhưng hôm nay xui cho mày là mày gặp phải tao rồi”.
Hàm Linh bây giờ như chó nhà có tang làm gì còn cao ngạo như trước đây được nữa cô ta nhún nhường lên tiếng: “Cô à em xin lỗi xin cô bỏ qua cho em được không?”.
.