Kiều Uyển Vũ đứng dậy đôi mắt đắm chìm trong nỗi buồn vô tận cảm thán một câu: “Người đã chết trong những năm tháng thanh xuân đẹp nhất cuộc đời sao có thể sống lại lần nữa được chứ?!”.
Trái tim của Tề Lăng Hạo cũng đau đớn như có ai cầm dao đâm vào, anh nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt sâu thẳm soi không thấy đáy, để lộ nét lo lắng trên gương mặt của mình, giọng nói cũng có mấy phần là cầu xin: “Em đừng bao giờ phản bội lại anh có được không Uyển Vũ???”
Sau giây phút vật vã của bản thân, Kiều Uyển Vũ hít thở thật sâu rồi bình thản đáp: “Với thế lực của Tề gia em không thể đơn phương ly hôn hơn nữa từ lúc đặt ngòi bút ký tên vào giấy hôn thú thì cả đời này đã ràng buộc phải ở bên cạnh anh rồi…em phản bội lại anh cũng chẳng khác nào phản bội lại chính mình…Tề Lăng Hạo là anh cho em cuộc sống của ngày hôm nay…cho em thành công…là anh tiếp thêm nguồn động lực để em đủ mạnh mẽ đối mặt với kẻ thù của mình…em không thể phản bội lại anh như vậy là bất nhân bất nghĩa, đã hứa mà không làm lại còn thêm bất tín, em chỉ là một cô gái yếu đuối trước sóng gió cuộc đời làm sao gánh chịu được ngần ấy tội danh”.
Tề Lăng Hạo đứng dậy vòng tay ôm lấy Kiều Uyển Vũ vào lòng, cử chỉ nhẹ nhàng, giọng điệu ôn nhu: “Chỉ cần ở bên cạnh anh em muốn gì cũng được chỉ cần là những điều trong khả năng của mình anh nhất định đáp ứng em”.
Có những tình yêu mang theo chấp niệm cả đời dù biết là người đó không yêu mình vẫn cố chấp không nỏ buông tay.
Sáng sớm hôm sau, Tề Lăng Hạo đã ra ngoài từ lúc mặt trời còn chưa lóe lên tia sáng nào, sương vẫn còn đọng trên lá, tuyết trên đường rất dày những người công dân bên công ích đang cào bớt tuyết để người dân lái xe an toàn hơn.
Cả ngày hôm đó, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ chỉ gặp nhau lúc ăn cơm tối, cả bàn toàn sơn hào hải vị nhưng chẳng ai thấy ngon miệng cứ cắm cúi ăn cho có rồi rời bàn ăn từ sớm.
Tiểu Lộc biết Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đang có chuyện nhưng với thân phận là gia nhân nhỏ trong nhà cô nào dám lên tiếng khuyên can.
Kiều Uyển Vũ về phòng đi tắm rồi lên giường giả vờ ngủ trước, ngày hôm nay cô vẽ mẫu thiết kế mới chuẩn bị ra mắt trong bộ sưu tập mùa xuân của mình cũng quá đủ mệt mỏi rồi.
Sau khi ăn cơm, Tề Lăng Hạo đi qua thư phòng tiếp tục công việc chưa xong, anh biết cô gái của mình là đang cố tình né tránh nên cũng không vạch trần mà dung túng cho cô làm càng hình như anh chiều cô quá đến sinh hư mất rồi.
Nhìn đồng hồ đã hơn giờ tối, Tề Lăng Hạo nghĩ giờ này thì Kiều Uyển Vũ đã ngủ rồi nên mới rón rén đi về phòng ngủ, bọn họ có thể cãi nhau ầm ĩ nhưng nhất định phải ngủ chung một chỗ đây là quy luật do chính Tề Lăng Hạo đặt ra, bây giờ thì anh tự làm khó mình rồi.
Đứng trong phòng tắm xả nước lạnh từ trên xuống cho ướt hết cả người, cái lạnh của nước dường như đang làm đóng băng từng nỗi đau trên người của Tề Lăng Hạo vậy, mỗi lần cảm thấy bế tắc anh luôn làm thế để tự trấn tỉnh mình.
Tề Lăng Hạo đứng trước gương nhìn khuôn mặt điển trai đẹp không góc chết của mình rồi rủ mắt tự hỏi lòng: “Yêu anh khó đến vậy sao Uyển Vũ?”.
Lúc Tề Lăng Hạo bước ra khỏi phòng tắm thì đèn ngủ trong phòng cũng đã tắt chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt vàng nhạt từ những chiếc đèn pha lê gắn trên tường hắt ra, anh nhẹ nhàng leo lên giường ngủ nằm xuống tất cả những động tác đều nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.
Kiều Uyển Vũ cảm nhận được phần giường bên kia lún xuống, lúc Tề Lăng Hạo chui vào trong chăn cô cảm nhận rõ hơi lạnh tỏa ra từ người anh nên trở người quay sang, hôm nay Tề Lăng Hạo không ôm cô ngủ cũng không có những cử chỉ thân thiết trêu ghẹo cô như ngày thường mà lại đưa bóng lưng về cô, tự nhiên thấy lạ đến vô chừng.
Kiều Uyển Vũ đưa tay tính chạm vào người của Tề Lăng Hạo nhưng cánh tay lại để lưng chừng giữa không trung chần chừ không biết nên chạm hay nên rút về, mãi một lúc thật lâu tay cô mỏi nên rơi xuống bả vai của Tề Lăng Hạo, cảm giác lạnh xuyên qua lớp da mỏng ở lòng bàn tay của Kiều Uyển Vũ làm cô nhíu mày một cái.
“Anh…tắm nước lạnh???”.
Tề Lăng Hạo không quay người lại, giọng vẫn điềm đạm đáp: “Tại trời nóng…vừa rồi anh gây ra tiếng động làm em thức giấc hả???”.
Tâm mi của Kiều Uyển Vũ lại cau chặt hơn chút nữa: “Đang là mùa đông, anh lại sợ lạnh…”.
“Không sao hết…em ngủ đi dù sao từ bé đến lớn anh cũng sống xa gia đình, mẹ lại mất sớm đâu có ai rãnh rỗi quan tâm đến anh bởi vì ai cũng nghĩ anh là đại thiếu gia của Tề gia là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Hoàng Kim, họ nghĩ anh có khả năng hô phong hoán vũ mình đồng da sắt không biết đau là thế nào…anh quen rồi”.
Nghe Tề Lăng Hạo nói vậy trái tim của Kiều Uyển Vũ dù có làm từ hàn băng ngàn năm cũng đang dần tan chảy từ từ: “Sau này em sẽ không nhắc đến mấy chuyện đã qua nữa, sẽ không làm anh khó chịu nữa, em sẽ là người quan tâm đến anh giống như cái cách anh đã quan tâm đến em, thật cũng được giả cũng được chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường như bao người khác đi hết cuộc đời này…”.
“Nếu không làm được thì em đừng hứa…sau này nhất định sẽ hối hận đó”.