Mọi người cất lương tâm vào góc mà khen ngợi tác phẩm mới viết của lão Phương, khen tới khi lão Phương không phân biệt nổi phương hướng nữa, chú ta mới lâng lâng vào bếp lấy cơm tối.
Thân hình mập mạp của chú ta biến mất, các thí sinh trở về với trạng thái trầm mặc.
Bọn họ an tâm quá sớm rồi.
Cho dù căn-tin là nơi đáng tin cậy nhất, nhưng dù sao vẫn là của hệ thống, muốn ẩn nấp ở đây là hoàn toàn không thực tế.
Tuân thủ quy tắc nơi đây, không chọc giận NPC là đã quá tốt rồi.
Không thể trông cậy hệ thống bảo vệ bọn họ được...!
Doãn Vụ Thi quay đầu nhìn đám quỷ nhỏ ngoài cửa căn-tin.
Dựa theo quy luật trước đó, bọn chúng bắt người lại hỏi thời gian theo thứ tự nữ- nam, A- B- C, mỗi giờ chỉ hỏi một thí sinh.
Như vậy, nam C không thể nào hỏi trong giờ học, chỉ có thể ở lại chờ tới giờ.
Trùng hợp thay giờ cũng chính là giờ ăn cơm tối, vừa vặn đảm bảo tất cả thí sinh tụ tập tại căn-tin, đám quỷ nhỏ tha hồ chọn lựa.
Nhân sinh quả thật đầy ắp sự trùng hợp.
Rất nhanh đã có thí sinh phát hiện ra bọn chúng, hét toáng lên.
Nam C cũng không để ý chuyện bị phát hiện, nó nghiêng đầu mỉm cười với đám người hoảng loạn, để lộ hàm răng nhọn hoắt.
Đám quỷ nhỏ này có nhiều động tác giống trẻ con thật, nhưng lúc chúng làm lại vô cùng khó coi-- tựa như nam C lúc này đang nghiêng đầu cười duyên, nhưng nhìn vào không thấy đáng yêu nổi, chỉ khiến người ta nhớ lại cảnh tượng người bạn của nó quay đầu độ.
Bọn chúng thong thả bước tới, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn thí sinh.
Kim Dục sợ tới mức cả người mềm nhũn, trượt xuống như thạch rau câu.
Lam Xuân Kiều ngồi gần cậu ta, để tránh Kim Dục ngã dài xuống đất, cậu phải liên tục kéo cậu ta lên.
Doãn Vụ Thi thấp giọng an ủi: Đừng lo lắng quá, cậu đã bị hỏi rồi, sẽ không hỏi lại cậu đâu.
Chúng có muốn làm gì thì phải đợi hỏi hết người lần này đã.
Kim Dục mắt ngấn lệ nhìn cô: Xin chị đừng nói gì hết!
Doãn Vụ Thi đành ngậm miệng lại.
Ngoại trừ Kim Dục, những thí sinh đã bị hỏi qua đều khá bình thản.
Ngược lại, những thí sinh cho rằng mình may mắn thoát nạn trước đó giờ phút này không ngừng run rẩy, hận không thể bốc hơi tại chỗ, miệng niệm mấy câu thần chú linh tinh Mắt không thấy tai không nghe.
Doãn Vụ Thi nhìn nam B đi gần mình, thằng nhóc dùng ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn cô, còn nghiến răng kèn kẹt.
Doãn chủ nhiệm gãi gãi đầu.
Cô cũng đâu làm gì bạn học này nhỉ, có tức giận cũng nên là nữ A mới đúng.
Sau đó Doãn Vụ Thi phát hiện nữ A đứng cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
....!Ok fine.
Không hổ là Doãn đầu bảng trong danh sách thâm cừu đại hận của NPC.
Nam C đánh giá tất cả thí sinh ở căn-tin một lượt, thỉnh thoảng còn đứng lại ghé sát mắt nhìn, sau đó nó dừng bước trước mặt một cô gái trẻ tuổi.
Nó chậm rãi hé miệng, dùng loại ánh mắt mèo vờn chuột nhìn cô gái kia: Cho hỏi bây giờ là mấy giờ?
Khi bước chân nó dừng lại, Chu Tử Hạ cảm thấy máu trong người ngừng chảy.
Cô bị cặp mắt đen ngòm kia nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, muốn bật ra câu trả lời mà đối phương mong muốn, đổi lấy cơ hội được thở.
Chu Tử Hạ cắn chặt môi đến trắng bệch, không mở miệng.
Liên tục hỏi thời gian chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó, cô thà không trả lời khi chưa biết rõ tình huống thế nào.
Nhưng NPC không cho cô cơ hội im lặng.
Nam C bực bội hỏi lại lần nữa, hốc mắt trũng sâu nhìn cô chằm chằm: Mấy giờ rồi?
Chu Tử Hạ cố chấp không trả lời, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Tôi hỏi một lần cuối.
Nó mất kiên nhẫn, gằn từng chữ một: Bây! Giờ! Là! Mấy! Giờ?!
Còn chưa dứt câu, biểu tình nam C đột nhiên trở nên dữ tợn.
Khuôn mặt trẻ con vặn vẹo xấu xí, ngũ quan chảy xệ, lông mày kéo thành hai vòng cung hẹp dài, cuối cùng khuôn mặt chỉ còn lại cái miệng to hoang hoác.
Nước bọt nhớp nháp nhỏ giọt qua kẽ răng thưa, mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên, nó lao về phía cô--
Máu trong người Chu Tử Hạ lập tức lạnh băng, cô muốn chạy trốn, nhưng không tài nào di chuyển được cơ thể, chỉ biết trơ mắt nhìn cái miệng ghê tởm kia càng lúc càng tới gần, hàm răng sắc nhọn đã kề bên mặt.
Cô ôm đầu hét to: giờ! giờ!
Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Chu Tử Hạ dồn dập thở mấy hơi liền, trước mặt cô có bóng người đứng chắn.
Trì Trọng Hành đứng phía trước, trong tay cầm một chân ghế, phần lưng ghế tựa nằm chễm chệ trong cái miệng quái thú kia.
Chất gỗ tiếp xúc với nước miếng kinh tởm, bốc khói nghi ngút, nam C ghét bỏ không thôi, như toilet bị cây thụt bồn cầu thông qua.
Thấy phần lưng ghế bị ăn mòn gần hết, Trì Trọng Hành tiếp tục nhấn xuống.
Bóng dáng Doãn Vụ Thi xuất hiện phía sau nam C, cô lùi hai bước, sau đó sút một cú vào phần sau đầu gối của nó.
Trì Trọng Hành nhìn cô, thuận thế buông lỏng tay, lùi lại.
Bạn học quái vật bị mất điểm tựa, ngã nhào xuống đất, bởi vì trong miệng còn kẹt cái ghế, nửa người trên của nó căng lên, nằm liệt giữa đường.
Nó ngã một cú thật đau, trong miệng lại ngậm cái ghế, lúc ngã xuống, chân ghế gỗ ma sát với mặt sàn, thanh âm chói tai như tiếng móng tay cào lên bảng, khiến người nghe tê dại da đầu.
Doãn Vụ Thi giẫm chân lên mông nó: Người ta trả lời rồi đó, nghe rõ không?
Một giẫm của cô khiến cái ghế kẹt trong miệng suýt nữa thọc xuống cổ họng nam C, nó nghẹn ngào mấy tiếng đứt quãng, không ngừng gật đầu.
Năm con quỷ nhỏ còn lại dùng ánh mắt thâm cừu đại hận nhìn cô.
Doãn Vụ Thi nhẹ nhàng nói: Thế nào, tan học còn không chịu về, ở đây làm càn cái gì? Ngày mai định xin nghỉ sao?
Quá trình hỏi thời gian đã hoàn tất, câu trả lời cũng đã nhận được, bây giờ còn chưa phải lúc.
Bọn quái vật hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng mấy lỗ trên người cô, oán giận liếc cô thêm mấy cái mới chịu hậm hực rời đi.
Nam C phải mất phút mới nhổ được cái ghế trong miệng ra, đôi mắt to quá cỡ ngập tràn hận ý của nó quét qua các thí sinh, dừng lại trước Doãn Vụ Thi vài giây, sau đó nó mới chạy ra theo bè bạn.
Doãn Vụ Thi chỉ thấy oan uổng, nhìn biểu tình vô tội trên mặt Trì Trọng Hành, cô càng tức hơn: Người động tay không phải là anh à??
Trì Trọng Hành bình tĩnh giải thích sự thật với cô: Cô động chân.
Như nhau cả thôi.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhìn bọn quỷ nhỏ biến mất ngoài cổng trường, Lam Xuân Kiều lúc này mới nhẹ nhõm thở hắt ra, cậu túm lấy cổ tay áo của Doãn Vụ Thi, khẽ lên án: Sao chị làm thế? Lá gan chị lớn lắm sao, vậy mà chị cũng dám xen vào NPC?
Đương nhiên cậu cũng không quên chiến tích của Doãn chủ nhiệm lúc còn nhỏ, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua rất lâu rồi.
Từ khi lên cấp III, cô đã tẩy trắng hơn cả omo, gác kiếm buông tay, từ biệt giới giang hồ; cũng vì áp lực chuyện học, cô ngày càng biến thành trạch nữ.
Tuy rằng sau khi Doãn Vụ Thi lên đại học, Lam Xuân Kiều không gặp lại cô nữa, nhưng bằng vốn hiểu biết nhiều năm, cậu chắc chắn khoảng % rằng cô còn không thèm tập thể dục với cái nết lười biếng đó.
Khả năng chiến đấu chắc hẳn cũng theo đó thoái hóa dần, đấu với nhiều người còn không dễ dàng, huống hồ là đấu với một đám không phải người thế này.
Doãn Vụ Thi bất mãn với sự hoài nghi của cậu: Chị mày không thể vừa tài cao vừa gan lớn được hả?
Trì Trọng Hành nghe hai chị em bọn họ đấu võ mồm, tầm mắt anh chuyển sang phòng bếp.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là vì có mùi gà teriyaki thoang thoảng, anh đói bụng.
Lão Phương bưng thức ăn ra, tầm mắt rơi vào cái ghế bị ăn mòn đến đáng thương, sau đó chú ta làm như không nhìn thấy gì bước qua nó.
Các thí sinh ngồi xuống ăn cơm tối, vẫn chưa hết hoang mang.
Bởi vì căn-tin mới viết khẩu hiệu, ngay cả Chu Tử Hạ sợ chết khiếp cũng không dám bỏ bữa.
Chẳng qua, chỉ có những con người dũng cảm thật sự mới ăn vô cùng ngon miệng sau khi nhìn thấy màn biến thân vừa bốc mùi vừa ghê tởm kia.
Doãn Vụ Thi bật chế độ máy bào thức ăn, điên cuồng nhai ngấu nghiến.
Trước giờ cô vốn là người ăn nhanh, chỉ mất vài phút, phần cơm đã vơi đi phân nửa.
Cũng không cần ăn gấp, Doãn Vụ Thi cố gắng nhơi phần cơm còn lại, đợi Lam Xuân Kiều đuổi kịp tốc độ của cô.
Lúc bọn họ còn ngồi ngoài bậc thềm căn-tin, Trì Trọng Hành chưa tới, các thí sinh đã nhốn nháo thăm dò những người bị đám quỷ bắt hỏi.
Ngoại trừ Lam Xuân Kiều được Doãn nào đó chen ngang cứu một mạng, ba thí sinh còn lại đều là típ người yếu đuối gan thỏ đế, kể cả Chu Tử Hạ ban nãy.
Mà thậm chí Lam Xuân Kiều cũng nằm trong danh sách đó-- cậu chỉ to con mà thôi, chứ gan thì không.
Có khả năng đó là quy tắc sàng lọc của hệ thống.
Ăn no rảnh rỗi, Doãn Vụ Thi suy nghĩ vài giây, sau đó phát hiện ra điểm không đúng cho lắm: Không phải số người bị hỏi thời gian phải là sáu sao?
Sớm nhất là cô, mấy khoảng thời gian sau cũng có người bị hỏi, đột nhiên thiếu mất một người.
Từ đến giờ, ai là người bị hỏi?
Cô còn chưa kịp nêu nghi vấn, Trì Trọng Hành đã hiểu rõ, anh buông muỗng, ngẩng đầu lên: Không thiếu, là tôi.
Doãn Vụ Thi: ....!Sao ban nãy anh không nói?
Bọn họ ngồi ngay bậc thềm lâu như vậy, còn nghiên cứu đống thẻ sinh viên kia hết nửa ngày.
Anh bước ra từ khu dạy học, còn bị bắt hỏi, thế mà không ho he tiếng nào!
Trì Trọng Hành vô cùng đúng tình hợp lý mà đáp: Bởi vì cô không hỏi.
Doãn Vụ Thi thầm trợn mắt trong lòng.
Cô trở về với suy đoán ban đầu của mình, nhưng vẫn có chỗ nào đó không hợp lý: Bọn chúng không thể nào chọn anh được.
Nữ A một lòng hướng về phía Lam Xuân Kiều, căn bản không hề liếc nhìn Trì Trọng Hành một cái; nữ B bị anh túm bả vai xoay lại, vẫn cố chấp xoay đầu độ hù dọa Kim Dục.
Rõ ràng, bọn chúng không hề có hứng thú với Trì Trọng Hành.
Nói cách khác, chỉ cần còn lựa chọn, bọn chúng sẽ không bao giờ chọn anh.
Trì Trọng Hành hơi chần chừ, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
Không phải anh cố ý giấu giếm, chỉ là chuyện đó cũng không có gì đáng để kể.
Cả buổi chiều, anh vẫn luôn đi đi lại lại trong trường học.
Từ sau lần bảo vệ Kim Dục thất bại, khoảng ba giờ, anh lại thấy đám quỷ nhỏ kia bắt người.
Lúc ấy anh cũng có mặt ở hiện trường, nhưng bọn chúng còn không thèm nhìn anh, hoàn toàn không có vẻ hứng thú gì.
Con người Trì Trọng Hành tuân thủ nguyên tắc công bằng nghiêm minh, mọi người đều bình đẳng, cho nên anh âm thầm phê bình sự lựa chọn vô lý của đám quỷ kia.
Anh tựa vào cột tường ở sảnh lớn, suy nghĩ một chút, quyết định sau giờ học sẽ cho bọn chúng một bất ngờ.
giờ phút, trước giờ bọn quỷ nhỏ tan học, các thí sinh đã tìm chỗ để ẩn nấp.
Chỉ mình Trì Trọng Hành đi từ tầng khu dạy học xuống, đứng chễm chệ trước cửa lớp học của bọn chúng.
Gọi là đi học cũng chỉ làm màu thôi, đám quỷ kia cũng đâu thật sự học tập cái gì, cho nên bọn chúng đã sớm phát hiện sự tồn tại của Trì Trọng Hành ở bên ngoài, nhưng bọn chúng không để tâm lắm.
Trì Trọng Hành cũng không nóng nảy, chỉ đứng yên ngoài cửa.
Tính kiên nhẫn của anh vốn luôn tốt.
Chuông tan học reo lên, đám quỷ nhỏ hồ hởi tươi cười.
Đám người sợ hãi kia quả thật khiến bọn chúng yêu thích vô cùng, không biết tiếp theo sẽ bắt được thí sinh may mắn nào đây?
Bọn chúng xếp thành hàng bước ra khỏi lớp, ngó lơ Trì Trọng Hành.
Ba bạn nữ bước ra ngoài, tiếp đó là nam A, rồi tới lượt nam B, chân nó vừa chạm tới ngưỡng cửa, đột nhiên một lực tay lớn đẩy nó trở lại lớp học.
Bạn nam B nhỏ nhắn thật vất vả mới đứng vững được, sau đó liền thấy thí sinh đáng chết kia đóng sầm cửa lại.
Một bàn tay thon dài ngang qua vai nam B, chống lên cửa lớp, tiệt đường lui của nó.
Bao trùm bởi bóng của đối phương, cảm nhận rõ rệt sự áp bách, bên tai còn nghe thấy tiếng thở trầm thấp của anh.
Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn mục tiêu, quai hàm vuông vức nam tính.
Nam B cảm giác có gì đó trên người mình đang rung động.
- - Đừng hiểu nhầm, không phải trái tim, là mí mắt nó giật giật.
Thí sinh khốn kiếp này dùng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng vào nó, trong mắt lạnh lẽo không cảm xúc.
Sau đó nó nghe thấy đối phương bình tĩnh ra lệnh: Hỏi tôi.
Khung cảnh này thật đáng chết mà huhu....!
Đẹp muốn chết....!
Lời tác giả:
《Tin sốc hôm nay! Thí sinh đóng cửa nhốt NPC ngay trước mặt mọi người!》
Phỏng vấn đương sự: Lúc ấy mị sợ chết khiếp..