Còn phút nữa mới tới giờ, trước ba cái miệng gào khóc đòi ăn, Cao Thuật chỉ biết thở dài.
Chạy đi chạy lại suốt cả một ngày, chẳng ăn uống gì, mấy cậu thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn khó mà chịu được.
Cao Thuật nhớ tới đồ vật màu trắng cứng ngắc trong túi mình: "Tôi có đem theo màn thầu."
"Chúng tôi cũng có lấy theo." Cậu nhóc mềm yếu tên thật là Bạch Hoa, cậu chua xót nói: "Nhưng cái này nhìn không giống như sẽ ăn được."
Đừng nói tới việc ăn, thứ này ném xuống đất phỏng chừng còn nảy lên được mét.
Tròng mắt Lam Xuân Kiều chuyển động, đầu óc nhanh nhảu lạ thường: "Tôi thấy trên bàn có ấm đun nước đó. Chúng ta nấu nước sôi rồi ngâm nó vào là được, đỡ hơn ăn khô."
Mọi người lập tức nhất trí tán thành.
Lam Xuân Kiều thật sự đói đến đỏ cả hai mắt.
Bình thường cậu ăn không ít, hôm nay còn phải vận động nhiều như vậy, dạ dày sớm đã hát được bài. Vừa thấy có tia hi vọng được ăn lóe lên, cậu liền rũ bỏ bộ dạng hấp hối, bật dậy vọt tới chỗ bàn lấy ấm đun đi vào toilet hứng nước.
Cao Thuật vẫn có chút nghi ngờ vệ sinh an toàn thực phẩm tại phòng thi: "Thế nào? Có dùng được không?"
Giữa tiếng nước chảy "ào ào", giọng nói của Lam Xuân Kiều hơi mơ hồ, nhưng vẫn không giấu được nội tâm phấn khởi: "Được, sạch lắm, có vẻ chưa ai dùng qua."
Cậu tráng qua mấy lần nước rồi cầm chặt ấm nước đem ra ngoài đun.
Ngoại trừ căn phòng ở giữa còn đang ăn khuya, hai phòng hai bên đã tắt đèn đi ngủ.
:, trong bóng tối, Doãn Vụ Thi mở mắt ra.
Sau khi tắt đèn, dòng chữ máu trên tường vô cùng tri kỷ mà đổi thành màu dạ quang, ánh neon xanh lá chói chang đến mức tê cả da đầu.
Thời gian không ngừng đếm ngược, Doãn Vụ Thi không buồn ngủ nổi, chỉ muốn bò dậy đi do thám bản đồ.
Cô ôm chăn trở mình, nương theo ánh sáng ít ỏi trong phòng, cô bắt gặp một cặp mắt sáng ngời đến kinh ngạc.
Tiểu Điều nằm cách cô chưa tới mét, cô bé trợn to mắt nhìn trần nhà.
Doãn Vụ Thi ngồi dậy, nhìn sang hai nữ sinh phía đối diện-- cô chẳng nhìn được gì, chỉ thấy hai cái chăn đang run bần bật trên giường.
Hai bọn họ trùm chăn kín mít như hai cây nấm ngoại cỡ, giống như cái chăn kia là lá chắn đỡ được mọi công kích bên ngoài.
Tiểu Điền nghe thấy động tĩnh, thì thầm hỏi: "Chị muốn đi ra ngoài sao?"
Doãn Vụ Thi gật đầu.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm." Tiểu Điền muốn khuyên nhủ cô, nhưng chợt nhớ lại đây là sinh vật dám xuống tay với cả NPC, cho nên nửa lời còn lại cứ nghẹn trong miệng, không nói ra được.
Doãn Vụ Thi mỉm cười: "Không có gì đâu, không chết được."
Cô ấn mở điện thoại lên, độ sáng ban nãy đã chỉnh thành chế độ ban đêm, tia sáng mỏng manh hắt lên mặt cô. Điện thoại đã được sạc đầy trước khi cô vào phòng thi, cả ngày cũng không sử dụng gì nhiều, pin vẫn còn %, sử dụng đến khi thi xong hẳn vẫn còn dư dả.
Doãn Vụ Thi nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, xuống giường xỏ giày, phát ra động tĩnh sột soạt, hai cây nấm phía đối diện càng run kịch liệt.
Đáng yêu ghê.
"Không sao đâu." Doãn Vụ Thi hạ giọng: "Cứ đắp kín như vậy, ma quỷ sẽ không tấn công người trong chăn."
Hai tấm chăn lắc lư mấy cái, một lát sau, có giọng nữ nhỏ bé yếu ớt truyền ra: "Thật, thật ạ?"
"Đương nhiên rồi."
Doãn Vụ Thi mang xong giày, cô sờ sờ chìa khóa trong túi rồi dặn dò Tiểu Điền: "Chị mang theo chìa khóa, không cần đợi chị. Có ai gõ cửa cũng đừng mở, đừng trả lời."
Tiểu Điền sợ hãi ôm chăn, khẽ đáp lại.
Đêm khuya, hành lang vừa yên tĩnh vừa tối mịt, tầm nhìn bị cản trở không ít. Trì Trọng Hành lặng lẽ đóng cửa phòng lại, nhìn bóng tối bốn phía, cứ cảm thấy có yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp rình rập.
Không cho mở đèn có thể vì sẽ thu hút những thứ kỳ lạ gì đó-- nhưng bản thân NPC là thôn dân, bọn họ lo sợ cái gì?
Thần Hồ kia đóng vai gì ở chỗ này?
Trì Trọng Hành bám theo tay vịn cầu thang, lặng lẽ đi xuống lầu.
Thị lực của anh trong bóng đêm không tồi, nhưng rốt cuộc cũng không vượt qua được giới hạn của nhân loại bình thường, dĩ nhiên không ưa thích gì việc hành tẩu trong tối tăm thế này. Để phòng hờ, trước đó anh đã ghi nhớ vị trí bày biện của đồ vật trong phòng khách, nhưng cũng khó tránh khỏi sơ sót. Nếu Tiểu Minh đào một cái hố ở đây, với trạng thái nửa mù của anh lúc này, rất có khả năng anh sẽ không tránh được.
Nhưng anh vẫn quyết định đi ra, không phải chỉ vì con người suốt ngày gây chuyện kia chắc chắn sẽ ra--
Mà còn bởi vì anh muốn lấy trộm đề thi.
Anh khéo léo tiến vào phòng khách, tới gần vị trí sofa, cẩn thận ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay sờ sạng.
Đệm lót sofa mềm mại bị anh nắm tới, cả người anh hơi khom về trước một chút, tỉ mỉ phân biệt từng xúc cảm nơi đầu ngón tay.
Trên sofa không có gì.
Anh lần theo sofa đến bàn ăn dài.
Ánh sáng trong nhà ít ỏi đến mức duỗi tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón, chỉ có thể nhìn được đường nét mơ hồ của một số vật có tính phản chiếu. Nơi chốn thế này rất dễ bắt gặp một vài thứ kỳ quặc, không chỉ nguy hiểm mà hiệu suất làm việc cũng kém, nhưng bây giờ anh cũng không còn cách nào khác.
Trì Trọng Hành sờ sạng khắp mặt bàn, qua một lúc lâu, tay anh bất chợt dừng lại--
Là một cuộn giấy.
Mặt ngoài hơi thô ráp, sờ vào giống như chất liệu giấy vẽ phác thảo.
Để giảm bớt tiếng động không cần thiết, anh không mở ra xem, chỉ sờ chiều dài cuộn giấy, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tìm được rồi.
Lần tìm kiếm thành công này tựa như đã hao hết vận khí của anh, sau đó anh không thu hoạch thêm được gì nữa. Theo suy tính ban đầu, nơi này hẳn có ít nhất hai thứ anh muốn tìm. Nhưng cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh bình an lượn lờ trong phòng khách một vòng, về lại được chỗ cầu thang.
Cứ thế trở về sao? Hay đi ra ngoài thăm dò chút nữa? Từ đường trong thôn Hồ thần này nhìn cứ là lạ kiểu gì, anh vẫn luôn chú ý. Thừa dịp đêm đen đang bao phủ, tiện đường hành động, hơn nữa rất có thể sẽ chạm mặt thí sinh họ Doãn kia ở đó.
Trì Trọng Hành không do dự mà chọn vế sau.
Anh đẩy cửa nhà Tiểu Minh ra, bước vào trong sân.
Không giống như anh tưởng tượng, bên ngoài thế nhưng có ánh trăng nhàn nhạt. Bầu trời bên ngoài thôn Hồ thần vẫn còn dày đặc sương mù, nhưng phía trên trường thi lại treo một vầng trăng nho nhỏ. Kết cấu khung cảnh cứ như sản phẩm của photoshop.
Trì Trọng Hành cẩn thận bước ra ngoài theo bóng mái hiên rọi xuống.
Anh đã trải qua mấy năm huấn luyện quân sự, tuy không phải huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng thể lực vẫn nhanh nhẹn hơn người bình thường, rất nhanh đã tới cửa lớn bên ngoài. Tay anh đặt trên then cửa, cơ bắp căng lên, chuẩn bị phát lực.
Sau đó, anh nghe được một ít thanh âm.
Thanh âm từ bên ngoài cửa truyền vào, có cảm giác ướt át, giống như tiếng giọt nước rơi xuống mặt đất, kèm theo tiếng vật nặng bị kéo trườn.
Anh chăm chú lắng nghe-- có tiếng bước chân chậm rãi.
Là kiểu đi của người bị liệt phân nửa, chân kéo lê trên mặt đất.
Đây chắc chắn không phải động tĩnh của thí sinh, thí sinh đi lại bên ngoài vào thời điểm này sẽ không phát ra âm thanh rõ ràng như vậy.
Cách một cánh cửa.
Nếu Trì Trọng Hành có thể nhìn ra phía bên ngoài, anh sẽ nhìn thấy con quái vật sưng phù gớm ghiếc, khuôn mặt dữ tợn, đang đứng tư thế giống như anh, chuẩn bị mở cửa.
Khung cảnh giống như hai hình ảnh trong và ngoài tấm gương.
Anh không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng thân thể đã rung chuông cảnh báo, trực giác nói rằng nếu mở cửa lúc này, rất có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cách đến gần, anh mới ngửi được, trong không khí vương vẩn mùi hương ẩm ướt, giống như miếng rêu vừa được vớt lên khỏi mặt nước, trơn trượt tanh tưởi.
Thứ kỳ lạ ngoài cửa vẫn chưa nhúc nhích, có lẽ đang nghiên cứu cách phá cửa đi vào. Trì Trọng Hành nhất thời rơi vào trạng thái bị động.
Cánh cửa khẽ lung lay một chút.
Thứ kia muốn đi vào.
Đầu não Trì Trọng Hành hoạt động nhanh chóng--
Chiến, hay là chạy?
Ngay chớp mắt anh đã đưa ra được kết luận.
Hiện giờ mới là đêm đầu tiên, còn chưa tới thời điểm quyết chiến.
Anh nhảy lên tại chỗ, cánh tay ở cạnh cửa đẩy nhẹ tạo lực, giữa gió đêm lạnh buốt xương, anh nhẹ nhàng chống tay đáp đất, không phát ra tiếng động. Gần như là cùng lúc, cửa lớn kẽo kẹt mở ra.
Trì Trọng Hành đang trong tư thế nửa ngồi xổm, còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc là thứ gì tiến vào, sau lưng anh đột nhiên có đôi tay vươn tới, một tay che miệng anh, một tay ôm cổ anh, kéo anh vào trong màn đêm.
Lời tác giả:
Buổi tối của Cao Thuật: phim mỹ thực
Buổi tối của anh Trì: phim kinh dị
Buổi tối của Doãn tổng: đêm khuya đi nhổ bắp cải