Doãn Vụ Thi sờ túi, lấy ra hai tờ khăn giấy ăn nhàu nhĩ -- cái này cô tiện tay lấy trên bàn ăn nhà Tiểu Minh lúc ban chiều.
Cô cẩn thận lau sạch chất nhờn quanh lọ ước nguyện rồi gói nó lại, bỏ vào túi quần.
Nếu buổi sáng có cơ hội thì đến tìm Thần Hồ hỏi ít chuyện, rồi trả đồ lại cho con thủy quái kia luôn.
Nếu sau này phải chiến đấu với đám thủy quái đó thì cũng là chuyện tương lai, bây giờ nhìn bọn chúng không có vẻ gì xấu xa, ít nhất cũng nên trả lại đồ cho người ta.
Trì Trọng Hành nhìn động tác của cô rồi lấy điện thoại ra xem thời gian. Bọn họ ở bên ngoài một lúc lâu, đã gần giờ sáng.
"Đi?" Anh hỏi.
Doãn Vụ Thi vuốt vuốt túi, xác định đã cất lọ thủy tinh cẩn thận, vẻ nghiêm nghị trên mặt cô dần tiêu tán, khôi phục lại bộ dạng không tim không phổi thường ngày: "Đi thôi."
Hai người lần mò đến từ đường.
Lúc ban ngày nhìn nơi này chỉ thấy hơi âm trầm trang trọng, tới buổi đêm mới bắt đầu thấy lạnh người. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, từ đường không còn vẻ trang nghiêm nữa mà càng thêm ảm đạm, cánh cửa màu son như cái miệng khổng lồ nhuốm máu đang ngủ đông chờ đợi vật tế.
Hai người không định đi cửa chính mà nhanh chóng đi tới chỗ tường sau, Trì Trọng Hành ra dấu hiệu, ý bảo anh sẽ đi trước.
Thân thủ anh nhanh nhẹn, vóc dáng cao ráo, bật nhảy một cái đã nắm được thành tường.
"Thế nào?" Doãn Vụ Thi thì thầm hỏi.
"Không có gì." Trì Trọng Hành quét mắt nhìn khắp bên trong sân sau từ tường, không phát hiện gì nguy hiểm, "Đợi tôi một..."
Anh ngồi ở trên tường, không vội vã nhảy vào mà ở lại giúp Doãn Vụ Thi một chút.
Nhưng lời còn chưa nói xong, đã thấy bóng người ngoài tường lui ra sau vài bước lấy đà rồi vụt tới, như một con mèo linh hoạt, cô nhảy qua bức tường rồi lộn nhào trong sân. Tầm mắt chỉ thoáng thấy một góc áo của cô bị gió đêm thổi lên, cả người cô đã không tiếng động mà rơi xuống mặt sân phủ đầy rêu xanh.
Doãn Vụ Thi nâng mắt nhìn lên, đôi mắt hoa đào như cười như không, đáy mắt ngập tràn ánh trăng lấp lánh. Khuôn mặt cô ẩn hiện, chia làm hai nửa sáng tối dưới ánh trăng trắng nhợt, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời.
Người này lúc không nói lời nào chính là một phong cảnh.
Trì Trọng Hành vốn không quá để ý đến ngoại hình của người khác. Anh có thể nhớ mặt bọn họ, nhưng cũng chỉ là phân biệt được các ngũ quan. Trong trí nhớ của anh, chưa bao giờ anh cảm nhận được tác động trực quan như thế này.
Tại chỗ giao nhau của xương sườn thứ năm cùng vị trí giữa xương đòn, lồ ng ngực bỗng truyền đến nhịp đập mãnh liệt xưa nay chưa từng có.
- - Đây là lần thứ hai trong tối nay.
Nếu vừa rồi có thể giải thích do căng thẳng, thì cảnh tượng lúc này cũng đủ để gợi suy cho anh một đáp án chính xác.
Cảm giác này không khó chịu, nhưng rất kỳ quái và lạ lẫm.
Động tác của anh dừng một lúc.
"Thế nào." Doãn Vụ Thi thấy anh bất động, cô phởn phơ dang rộng hai tay, làm tư thế ôm: "Đừng sợ, tôi đón anh."
Tình cảnh này.
Giống như lúc người nào đó dõng dạc nói sẽ xướng một khúc hát ru cho anh.
Trì Trọng Hành: "......"
Miễn đi, không cần.
Anh đè tay lên ngực, cảm giác kia bất chợt biến mất.
- - Quả nhiên, mở miệng ra thì vẫn như vậy, phong cảnh cái gì.
Đúng là cái miệng đánh chết cái đẹp.
Trì Trọng Hành đổi hướng, tránh vòng tay của cô rồi nhảy xuống bên cạnh. Anh kéo cánh tay cô xuống, sau đó đi vòng qua người cô, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Hai người lén lút đi vào từ đường từ cửa sau.
Bên trong từ đường thắp nến sáng trưng, tầm nhìn của bọn họ rõ như ban ngày. Bốn phía trên đầu đều treo cờ trắng rũ xuống, trên xà gỗ dán đầy giấy vàng viết phù văn. Toàn bộ chỗ này toát ra hương vị mê tín phong kiến nồng nặc, khiến hai con người kiên định với chủ nghĩa Marx cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ phát hiện một bóng người lờ mờ ẩn hiện qua những tấm vải trắng.
Doãn Vụ Thi nắm lấy cờ trắng trước mắt, cô nắm chặt bút bi rồi đưa mắt ra hiệu cho Trì Trọng Hành.
Hai người lặng lẽ nhẩm đến , đồng thời xốc cờ trắng lên.
Giữa từ đường treo một người.
Nói đúng ra là một người chết.
Lấy thi thể làm trung tâm, trên mặt đất vẽ hoa văn đỏ sẫm phức tạp, không khí tràn ngập mùi máu tanh. Nhìn gần mới thấy rõ, những vết khắc sần sùi đỏ đen trên sàn không phải là màu sơn, mà là vệt máu khô cạn.
Trì Trọng Hành nhìn một vòng xung quanh từ đường, bên trong từ đường không có người canh gác, bọn họ tạm thời an toàn.
Hàng lông mày căng thẳng của anh thoáng thả lỏng một chút.
Doãn Vụ Thi cẩn thận đi vòng qua những vết máu khô trên sàn, tới bên cạnh thi thể. Người này nhìn hơi quen mắt, cô nhíu mày: "Đây là người lúc ban ngày."
Thời điểm mới vào thôn, bọn họ bắt gặp hai thôn dân Giáp Ất kéo lê một người đàn ông gầy yếu.
Lúc đó thôn dân nói rằng đây là người điên, cần đến từ đường để "thanh tỉnh". Hóa ra đây là phương thức thanh tỉnh người ở Thôn Hồ thần, sáng tạo đến mức khiến người ta giận sôi máu.
Người đàn ông bị treo lơ lửng trên không, tứ chi cố định vào giá sắt, đầu cúi gục xuống như con chiên chịu tội hình tra tấn. Tay chân anh ta bị những chiếc ống rỗng nhọn hoắt đâm xuyên qua, máu chậm rãi chảy xuống vết khắc dưới sàn. Hiện tại máu đã không thể chảy nữa.
Vì anh ta đã chết.
Dựa vào số lượng máu dưới sàn, người này hẳn mất máu từ từ đến chết -- Từ lúc các thí sinh gặp anh ta cho tới bây giờ, anh ta vẫn luôn bị treo ở đây, bất lực mặc cho sinh mệnh trong cơ thể dần trút đi từng hơi một.
Cảnh tượng tà dị này khiến cô có chút nhờn nhợn trong dạ dày.
Doãn Vụ Thi quan sát cánh tay của người kia. Bởi vì mất máu đến chết, làn da của anh ta đã tái nhợt như tờ giấy, cũng vì vậy mà vết hằn trên ngón tay càng thấy rõ ràng, vòng hằn đó trắng bệch hơn cả.
Lúc ban ngày cô đã chú ý tới vết hằn này.
Vết hằn này từ đâu mà có? Cô cảm giác như đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
"Nhẫn?" Trì Trọng Hành không biết lại gần từ khi nào, anh khoa tay múa chân.
"Vị trí này... Hẳn là nhẫn đính hôn." Doãn Vụ Thi gật đầu: "Nhẫn của anh ta hơi chật, mang lâu năm nên mới lưu lại vết hằn rõ như vậy. Tôi thấy có chút quen mắt... Phải rồi, cái cậu tóc vàng kia cũng mang cả đống nhẫn trên tay, cả cậu thiếu niên yếu đuối trong phòng Cao Thuật cũng mang nhẫn."
Chưa kể, thân hình của người đàn ông trước mặt cũng có điểm giống hai người bọn họ.
Trì Trọng Hành nhìn từ tay người đàn ông nhìn lên, người này ăn mặc không khác gì mấy người trong thôn, nhìn không ra có phải NPC hay không -- Chẳng lẽ tự giết NPC cùng nhà? Sau đó sẽ dùng thí sinh để hiến tế?
Anh duỗi tay vén đầu tóc lộn xộn của người kia ra, nâng mặt anh ta lên, muốn nhìn xem người này rốt cuộc là ai.
Ban tay anh ngừng giữa không trung.
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu lên: "Sao vậ..."
Lời của cô chẳng thế thốt hết câu.
Khuôn mặt người này đã bị hủy hoại.
Từ trán đến cằm, mấy vết cắt rạch dài chằng chịt, da thịt rách toạc, đã không thể nhìn được hình dạng ban đâu.
Doãn Vụ Thi nhìn cặp mắt nhắm chặt kia, thầm hi vọng những tra tấn này xảy ra sau khi anh ta mất đi ý thức, chứ không phải tận mắt nhìn thấy máu mình bị rút cạn.
"Mấy đường cắt trên mặt là vết thương sau khi chết." Doãn Vụ Thi nhớ tới "phản ứng sinh hoạt" Cao Thuật từng nói với cô, cô nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Sau khi anh ta chết có ai đó đã dùng dao rạch mặt anh ta."
Nhưng động cơ là gì?
Khuôn mặt anh ta không phải là kiểu mosaic mờ ảo, nhưng nghĩ tới ngoại hình của Thần hồ cũng không giống người trong thôn, rất khó nói anh ta có phải NPC hay không. Nhưng mặc kệ anh ta có phải NPC hay không, đám thôn dân không nhất thiết phải che giấu thân phận của anh ta, bởi vì đằng nào thí sinh cũng đã biết do bọn họ ra tay. Thời điểm gặp được người này ngoài đường, tuy rằng trạng thái của anh ta nhìn có vẻ không đúng, nhưng khi đó hai người thôn dân cũng không cố tình che khuất mặt anh ta, chủ yếu vì anh ta mất sức lực nên mới gục đầu xuống.
Kẻ động thủ sau khi anh ta chết, rất có khả năng không cùng một giuộc với đám thôn dân đã trút máu anh ta.
Kẻ này không muốn thân phận của anh ta bị phát hiện.
Mà đó mới là điểm khả nghi: Nếu chỉ là một NPC trong cốt truyện bị giết, tại sao phải che giấu?
Hai người nhìn nhau một cái, không nói lời nào.
Trì Trọng Hành sờ khắp thi thể một lượt.
Bốn vách từ đường được vẽ bích họa, những bức tranh u ám vẽ bằng màu sơn, Doãn Vụ Thi xem xét cẩn thận mới phát hiện đây có vẻ đang khắc họa lại một câu chuyện xưa.
Cô nhìn theo rồi đoán mò.
Nơi này nguyên bản là đất trống hoang vu không người sinh sống, tổ tiên của Thôn Hồ thần di dân do chiến tranh, bọn họ đi dần theo nguồn nước rồi tới được đây. Nơi này gần sông nước, đất phì nhiêu bằng phẳng, lại cách biệt với thế giới bên ngoài nên bọn họ đã cắm rễ sinh hoạt ở đây.
Nhóm người này rất tin thần linh, vô cùng sùng bái sông nước. Trong một lần thực hiện nghi thức hiến tế, tộc trưởng thả ngô khoai, gia súc xuống hồ, vô tình đánh thức Thần Hồ ngủ say dưới đáy.
Tranh vẽ nghệch ngoạc, phong cách chẳng khác gì người que, nhưng Doãn Vụ Thi vẫn có thể phân biệt được người cá sáng lấp lánh trong tranh.
Rất có thể là Thần Hồ bọn họ đã nhìn thấy, hoặc ít nhất là cùng tộc.
- - Khó trách phong cách vẽ khác nhau, hóa ra là hình tượng siêu nhiên.
Doãn Vụ Thi cố gắng đè nén cảm giác muốn chửi thề xuống, tiếp tục nhìn tranh.
Trước lúc vào thôn, cô đã nghi hoặc cách bọn họ lựa chọn chỗ ở, nhà thì xây ở vùng trũng thấp, mực nước hồ lại cao như vậy, chẳng lẽ không sợ ngày nào đó mưa to đổ xuống, dẫn tất cả bọn đi đi gặp Marx hay sao.
Thì ra đó không phải sơ hở của hệ thống.
Bức bích họa tiếp theo đã vẽ nên cảnh tượng trong đâu cô. Có một năm mưa bão bất ngờ, Thần Hồ đã dùng sức mạnh của mình để xoay chuyển thủy triều, dập tắt sóng dữ, kiểm soát mực nước trong phạm vi an toàn -- quả thật là Hạ Vũ tái thế, Cổn() nhìn còn phải hổ thẹn đến chết. Doãn Vụ Thi chỉ muốn tấm tắc vỗ tay.
Hạ Vũ (hay còn gọi là Đại Vũ) - 大禹: một vị vua Trung Quốc có công phát triển ra kỹ thuật trị thủy.
Cổn - 鲧: một nhân vật huyền sử thất bại trong việc trị thủy
Có thể nói đây là phiên bản "Thần nói phải có nước" của "Thần nói phải có ánh sáng"()
Ý chỉ lời Chúa phán "Phải có ánh sáng" khi tạo lập trái đất.
Chẳng trách thôn dân dám xây dựng nhà cửa ở vị trí này, hóa ra vì bọn họ không hề sợ hãi.
Sau lần thánh thần hiển linh, dân làng càng tin tưởng Thần Hồ, thường xuyên cúng tế xuống hồ. Để đáp lại tấm lòng bọn họ, Thần Hồ cũng thường ban cho vàng bạc. Sau khi thôn này nối lại giao thương với bên ngoài, bọn họ nhanh chóng giàu lên vượt trội.
Doãn Vụ Thi lúc trước chửi thầm với tay nghề của mấy người dân làng thì cả đời cũng đừng hòng giàu lên, chỉ có nước tìm đến Thần Hồ dạy làm giàu. Nào ngờ, mấy phương thức mà cô nghĩ tới, tổ tiên bọn họ đã làm từ lâu.
Chuyện xưa tới đây vẫn còn bình thường, cơ bản chỉ là một đám người chuyển nhà vô tình chuyển tới được kế bên một cây ATM không có mật mã, sau đó đi trên con đường làm giàu mà thôi.
Thế này so ra tốt hơn nhiều so với trúng số độc đắc, thoát nghèo không phải chuyện một sớm một chiều, cứ giữ mối quan hệ hữu hảo này là có thể liên tục phát triển.
Cô sắp ghen tị tới mức nước mắt chảy xuống khóe miệng rồi.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ tới dáng vẻ già nua cũ kĩ của ngôi làng này, cô lập tức phát hiện có gì đó không đúng.
- - Nơi này quá mức tồi tàn.
Bàn tay vàng đã rộng mở tới vậy, chẳng kém gì các vị CEO thẻ đen không giới hạn, bọn họ hẳn phải khoa trương tận hưởng vinh hoa phú quý, rượu thịt vui say mới đúng, tại sao đời con cháu lại đến nông nỗi này?
Doãn Vụ Thi nghi hoặc xem tiếp.
Quả nhiên, thời gian hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi.
Thần Hồ đột nhiên phải rời khỏi thôn.
Tiền căn hậu quả của chuyện này được khắc họa vô cùng qua loa, khác hẳn với những việc sùng bái, kính yêu lúc trước, từng chi tiết nhỏ đều hận không thể ghi lại để người đời sau tán dương. Bức tranh cuối cùng dừng lại ở hình ảnh thôn dân ngay ngắn đứng làm lễ cúng bái bên hồ, Thần Hồ đứng trên mặt nước, nét cọ nghệch ngoạc không tả lại được biểu cảm của nàng thế nào. Nhưng cuối cùng Thần Hồ cảm động trước tấm lòng thành kính của dân làng, thế nên đã quyết định ở lại.
Chuyện xưa đến đây kết thúc.
Cái kết đoàn viên HE, nhưng Doãn Vụ Thi cứ cảm thấy có cảm giác khó chịu không giải thích được.
Vì sao Thần Hồ đột ngột quyết định không phù hộ người dân ở đây nữa? Vị thần ngốc bạch ngọt trong hồ hiện tại bị cô khi dễ như vậy còn chưa bỏ chạy, nếu không phải chuyện gì kinh thiên động địa, nàng cũng không đến mức phải rời đi. Người có tính cách đơn thuần, thực chất đều rất cố chấp, nếu đã quyết tâm rời đi thì không thể chỉ vì mấy hàng nước mắt giả vờ đáng thương mà thay đổi ý định được.
Vì sao Thần Hồ không rời đi? Thật sự do mềm lòng thôi sao?
Hay là... Không thể đi được?
Chi tiết bị lược qua này nhất định cất giấu một chân tướng kinh người, rất có thể là mấu chốt để giải đề thi này.
Doãn Vụ Thi quay đầu lại nhìn người đồng lõa vẫn luôn im lặng nãy giờ: "Có phát hiện gì không?"
Trì Trọng Hành chỉ cho cô một ngăn tủ kéo cũ kĩ bí ẩn: "Không có phát hiện gì, nhưng có phát hiện mới."
Lời này nghe cứ kỳ lạ thế nào, Doãn Vụ Thi cúi gần lại xem, trong ngăn tủ này chắc hẳn đã từng chứa một món đồ quan trọng, nhìn hình dáng thì có vẻ là một cuốn sổ.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chơi game xem phim của cô, đạo cụ thế này thường cất giấu thông tin khó lường, hoặc bí mật không thể cho ai biết, lưu lại dưới dạng nhật ký, chờ ngày có người đến tìm ra, thuận tiện đẩy nhanh tiến độ cốt truyện. Có thể cuốn sổ trong tủ này ghi lại chân tướng không được phơi bày trong những bức bích họa cũng như những bí mật mà thôn dân cực lực giấu giếm.
- - Nhưng hiện tại, trong ngăn tủ trống rỗng.
"Có người đã tới lấy đồ đi." Trì Trọng Hành nói: "Trước chúng ta."
Đây là phát hiện mới.
Bọn họ hiện tại có thể xác định rằng, nhân lúc hai người bọn họ còn đang tìm kiếm trong phòng khách nhà Tiểu Minh, người nay đã vòng qua bọn họ, tiến vào từ đường, thấy được chân dung người chết, sau đó không biết vì lý do gì mà rạch mặt người nọ, rồi cầm đồ vật bên trong ngăn bí mật đi.
Mặc kệ thôn dân rốt cuộc là thứ gì, thế hệ bọn họ bảo hộ từ đường bao đời nay, cuốn sổ cũng là đồ gia truyền từ nhiều đời trước, bọn họ chắc hẳn nắm rõ đoạn lịch sử thiếu hụt trong tranh, không cần phải xem. Cho dù muốn xem cũng không nhất thiết phải đợi tới lúc đêm hôm khuya khoắt rồi lén lút tới trộm.
Doãn Vụ Thi không nhịn được mà hồi tưởng tới con dao rọc giấy không nên xuất hiện ở phòng thi môn nghệ thuật.
Kẻ ẩn nấp giữa các thí sinh -- lại lần nữa xuất hiện.
Kẻ này cầm đạo cụ mấu chốt đi, cản trở tiến độ hoàn thành bài thi của bọn họ. Nhưng hành vi của anh ta - hoặc cô ta - đã cho bọn họ rất nhiều thông tin.
Kẻ này vì sao phải rạch mặt người chết? Nhất định phải có động cơ nào đó. Là bởi vì thân phận của người chết sẽ giúp bọn họ tìm ra chân tướng sự thật, hay bởi vì...
Thân phận người chết ám chỉ danh tính kẻ đó?
Phải chăng hệ thống đã xáo trộn thân phận của ai đó, xen lẫn vào giữa thí sinh?
Trì Trọng Hành thở một hơi dài: "Lát nữa về hỏi xem có ai đi ra ngoài không, loại trừ từ từ."
Nhưng bọn họ đều biết, khả năng cao sẽ không thu hoạch được gì.
Kẻ này nếu đã dám hành động không kiêng nể như vậy, chắc chắn không dễ để bị phát hiện.
Hai người trầm mặc cả đoạn đường trở lại nhà Tiểu Minh.
Nhìn thấy Trì Trọng Hành bước vào phòng, Doãn Vụ Thi mới cắm chìa khóa vào ổ, hít một hơi sâu, mở điện thoại lên, chiếu sáng trước mắt.
Dù sao đám thủy quái đã đi rồi, bây giờ có mở đèn cũng chẳng sao, cô muốn xem thử có dấu vết gì cho thấy ba người trong phòng cô đã đi ra ngoài không.
Tuy rằng tới lúc này rất có thể dấu vết đã bị lau sạch.
Cô mở cửa, nghiêng mình bước vào.
Ba cô gái đều ở trong đó. Đã gần giờ, thủy quái rời đi đã lâu, thần kinh căng chặt của thí sinh lần nữa thả lỏng, hai cô bé trùm chăn như hai cây nấm có vẻ đã ngủ, phát ra tiếng thở đều đặn.
Doãn Vụ Thi nhón chân đi tới bên giường mình.
Cô chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại, trước mắt đột nhiên hiện lên một gương mặt tái nhợt.
Tiểu Điền mở to hai mắt nhìn cô.
Doãn Vụ Thi bây giờ nhìn ai cũng như thấy quỷ: "Sao còn chưa ngủ?"
Tiểu Điền ngồi nửa người dậy: "Chị về muộn quá, có chuyện gì sao?"
Theo động tác của Tiểu Điền, mặt trang sức nhỏ trượt ra từ bên trong cổ áo cô bé.
Lọ thủy tinh ước nguyện, dưới ánh sáng điện thoại trắng bệch, có thể thấy cuộn giấy kraft nhỏ trong đó.
Giống y đúc cái ở trong túi quần Doãn Vụ Thi.
Cô đón nhận đôi mắt đen nhánh của cô bé, sau đó cười nói: "Không có gì."
Lời tác giả:
Chỗ giao nhau của xương sườn thứ năm cùng vị trí giữa xương đòn chính là quả tim đập thình thịch.
Doãn tổng: Chuyên trị các loại tâm động.