Lam Xuân Kiều nôn nóng đi đi lại lại tại chỗ.
Cao Thuật chau mày, tầm mắt nhìn chằm chằm từ đường cách đó không xa.
Sau khi nhận được tin của Doãn Vụ Thi, cậu lập tức tập trung thí sinh tới gần hồ thần. Suy đoán của cô chính xác, ban đầu thôn dân cầm theo taser X đuổi theo bọn họ, nhưng lúc tới gần hồ, bọn họ có vẻ sợ hãi, chỉ dám đứng đằng xa nhìn lại.
Dù là vậy, các thí sinh vẫn bị dọa một phen.
Không biết hai người Doãn Vụ Thi và Trì Trọng Hành thoát khỏi vòng vây của dân làng như thế nào.
Lam Xuân Kiều nhướn cổ nhìn khắp xung quanh, thật sự đứng ngồi không yên: "Cao Thuật, không phải chị tôi có cho cậu một cây súng kích điện sao, chi bằng để tôi cầm đi đón bọn họ."
Cao Thuật liền phản bác: "Anh đừng lộn xộn, nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi biết phải giải thích với đàn chị thế nào?"
Lam Xuân Kiều giống như sư tử con giận dữ, cậu đọat lấy súng: "Vậy nếu chị ấy xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Thì cậu tự lực cánh sinh."
Giọng nữ đột ngột vang lên, mang theo ý cười, Lam Xuân Kiều bị chọc tức: "Im đi!"
Giọng nói kia dừng lại một chút, chuyển hướng sang người khác, lời nói có vẻ bất ngờ: "Thằng nhãi này dám hung dữ với tôi?"
Lam Xuân Kiều: "......"
Giọng nói này hình như hơi quen quen?
Lam Xuân Kiều quay đầu lại nhìn, Doãn Vụ Thi đứng cách đó một khoảng, cả người dính máu, thế mà dáng vẻ vẫn phởn phơ như cũ. Cách mấy mét, thôn dân trừng mắt nhìn cô, nhưng không dám tiến lên. Nhìn vẻ mặt tức giận mà không làm được gì của đám dân làng, Doãn Vụ Thi vô cùng chân thành giơ ngón giữa về phía bọn họ.
Lam Xuân Kiều ngồi bệt xuống đất: "Chị không sao là tốt rồi, làm em sợ muốn chết..."
"Sao, cậu hi vọng chị xảy ra chuyện à?" Doãn Vụ Thi bước tới, kí đầu em trai một cái.
Cậu tóc vàng chen vào hỏi: "Hai người phát hiện được gì rồi?"
Doãn Vụ Thi quay đầu lại, cười nói: "Chân tướng của phòng thi này."
Cô lấy cái màn thầu khô quắt trong túi ra, ném xuống hồ.
Ánh sáng quen thuộc nhanh chóng hiện lên.
"Ngươi làm rơi cái màn thầu vàng, màu thầu bạc, hay là..."
Thần Hồ hiện lên hỏi như thường lệ, sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nào đó đang cười quái dị nhìn nàng.
Nỗi ám ánh con cá lập tức xẹt qua đầu Thần Hồ.
Thần Hồ: "... Sao lại là ngươi?"
Doãn Vụ Thi an ủi nàng: "Đừng sợ, hôm nay tôi không đòi cá của ngài."
Nhìn xem cô dọa đứa nhỏ nhà người ta sợ hãi tới mức nào rồi.
Hiếm khi Doãn Vụ Thi tự kiểm điểm hành vi của mình, vẻ mặt cô hiện lên nét hiền từ. Dĩ nhiên Thần Hồ không thấy được an ủi chút nào, nhìn nàng còn sợ hơn.
"Tôi làm rơi cái gì không quan trọng." Doãn Vụ Thi nói: "Đuôi ngài rơi đi đâu rồi?"
Thần Hồ im lặng.
Qua hồi lâu, vẻ mặt nàng lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Các ngươi rốt cuộc cũng phát hiện ra."
"Sao không nói sớm?" Trì Trọng Hành lại gần một bước: "Có phải có thứ gì khống chế ngài không?"
"Thần linh không phải chuyện gì cũng làm được như các ngươi thường tưởng, uy lực càng lớn, ràng buộc càng nhiều."
"Nhưng cũng không nên là dạng ràng buộc này." Doãn Vụ Thi ngắt lời nàng: "Cũng không nên với dạng thần linh như ngài."
Ánh mắt Thần Hồ hiện lên tia bi ai, nàng cười nhẹ nhàng.
"Ta là dạng thần linh thế nào?"
Nàng nhớ lại một buổi chiều của nhiều năm trước đây, sau khi chiến tranh bùng nổ, con người ly tán, di chuyển theo nguồn nước mà tới nơi đây, rồi họ cống hiến lương thực, gia súc cho tín ngưỡng thần thánh. Vị thần trẻ tuổi tỉnh khỏi giấc ngủ say, từ đó bước tới một tương lai nàng chưa từng dự đoán trước.
Mấy thập niên đầu trôi qua rất an bình, các tín đồ chăm chỉ thành kính, nàng không biết gì về thế giới ngoài kia, nhưng nhờ bọn họ lần đầu tiên nàng biết được mình cũng có người tôn thờ. Nàng tận lực đối xử với bọn họ tốt nhất có thể, đáp ứng mọi yêu cầu thích đáng và ban phát phước lành.
Nàng từng nghĩ nhưng ngày tháng đó sẽ kéo dài mãi mãi.
Bên ngoài mảnh đất nhỏ này, chiến tranh vẫn chưa ngừng lại, nhưng chẳng gì ảnh hưởng được đến chốn thiên đường nơi đây. Thần Hồ không có đủ sức mạnh để dập tắt chiến tranh, nàng dùng gần như tất cả quyền năng để che chở cho những tín đồ của mình.
Nàng nhìn những con người bên ngoài kia.
Chẳng giống tín đồ của nàng, bọn họ là những sinh vật phức tạp, rõ ràng yếu ớt dễ chết đến thế, nhưng dã tâm lại to lớn hơn cả.
Năm đất trời không còn loạn lạc, khói ngừng bốc lên, thôn xóm nối lại giao thương với thế giới bên ngoài. Thần Hồ báo cho các tín đồ của mình rằng chiến tranh đã chấm dứt, lúc đó nàng không biết, kể từ khoảnh khắc ấy, tất thảy đều chệch khỏi đường ray.
Con người ở đâu thì vẫn là con người, vẫn yếu đuối dễ chết như nhau, vẫn không thể kiểm soát tham vọng mà không biết hối cải.
Vô số vàng bạc chảy trong tay Thần Hồ về phía thôn dân, sau đó lại chảy ra bên ngoài, thôn này nhanh chóng trở nên giàu có. Rốt cuộc, lễ vật thần linh ban cho là hữu hạn, mà lòng tham con người là vô đáy.
Thần Hồ biết thôn dân buôn bán, nhưng rất lâu sau đó, nàng mới biết cái họ gọi là "buôn bán", thực chất là dùng lương thực tích trữ hàng năm bán lại với giá cắt cổ. Chẳng ai màng đến những bộ xương khô ngoài đường, họ chỉ biết núi vàng núi bạc trong nhà.
Những kẻ xanh xao gầy gò thoát khỏi chiến tranh ngày nào giờ đây trở thành những con thú dữ ôm khư khư tiền bạc trong người.
Thần Hồ chất vấn nhưng không nhận được câu trả lời, những khuôn mặt quen thuộc giờ đây bỗng hóa xa lạ, trên mặt bọn họ không một chút sám hối, chỉ có vẻ bình thản đến lạnh lùng. Bị đám người vây quanh, nàng chỉ thấy lạnh thấu xương, nàng sinh ra từ nước, thế nhưng lần đầu tiên trong quãng sinh mệnh của mình, nàng thấy nghẹt thở như chết đuối.
Đột nhiên nàng cảm thấy mình như chưa từng quen biết bọn họ.
Tội nghiệt của loài người phải do loài người kết thúc, Thần Hồ không muốn trừng phạt bọn họ, nhưng nàng cũng không thể tiếp tục ở lại đây.
Nàng muốn rời đi.
Chiều hôm ấy trời nắng ráo như ngày bọn họ gặp nhau, dòng máu nóng nhuộm đỏ hồ nước, dưới đất người ngoại xứ chết như rạ, chỉ có linh mục đứng thẳng người giữa trận pháp đỏ thẫm.
"Hỡi Thần Hồ." Lão già râu bạc đứng nơi đó, hai tròng mắt đục ngầu, nhìn thẳng vào nàng như con thú săn mồi máu lạnh: "Xin ngài ở lại nơi đây, tiếp tục nhận sự cung phụng từ thế hệ sau của chúng tôi."
Ngữ khí ông ta bình thản, nhưng lọt qua tai Thần Hồ, nàng chỉ thấy như lời nguyền rủa.
Từ đó về sau, không biết máu của bao nhiêu người ngoại xứ đã thấm ướt hoa văn trong từ đường, Thần Hồ vẫn luôn nỗ lực phá giải nghi lễ cầm tù điên cuồng này, nhưng nàng chưa tìm được phương pháp thích hợp. Quyền năng của nàng yếu dần, nàng không còn đủ sức lực để phá vỡ tòa lao từ được xây bằng máu người này.
Nàng quyết định chiến đấu một lần cuối cùng.
Cái giá phải trả để xoay ngược thời gian là chính thân thể nàng.
Thần Hồ đã từng nghe dân làng kể chuyện cho trẻ nghe trước khi ngủ, nàng nghe thấy câu chuyện kể về nàng tiên cá nọ, vì người mình yêu mà hóa thành bọt biển.
Với Thần Hồ mà nói, hóa thành bọt biển chẳng có gì đáng sợ. Nàng sinh ra là thủy thần, sau khi tan rã có thể về với nước đã là kết cục tốt đẹp nhất. "Các ngươi thấy ta mất đi cái đuôi, thực chất tất cả từ phần ngực trở xuống đã hóa thành dòng nước." Thần Hồ bình tĩnh nói: "Ta chịu quy tắc hạn chế, không thể nói chuyện xoay ngược thời gian cho các ngươi, chỉ có thể đợi các người tự mình phát hiện. Hai lần trước thất bại, cũng may bất quá tam."
Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, tất cả thí sinh đều không nói gì.
Kỳ thi của bọn họ chỉ diễn ra mấy ngày ngắn ngủi, tất cả bối cảnh chẳng qua đều là thứ hệ thống biên soạn nên, chỉ là mấy dòng chữ đơn giản trên giấy.
Nhưng đối với NPC, nàng đã tự mình trải qua những thứ đó, là cuộc đời tràn ngập khổ đau không dứt.
Doãn Vụ Thi đánh vỡ bầu không khí yên lặng: "Ngài còn duy trì được bao lâu?"
"Không lâu lắm, ta vẫn chưa trả giá cho lần xoay ngược thời gian thứ ba." Thần Hồ nói: "Có lẽ chỉ trụ được mấy ngày nay."
Ra đời từ nước, cuối cùng hòa tan cùng với nước, trở về dòng chảy vô tận.
Cũng xem như đến nơi đến chốn.
Cậu tóc vàng tức đến đỏ mắt: "Chúng tôi có thể làm được gì?"
"Trận pháp có một tác dụng phụ, người bị hiến tế sẽ biến thành thủy quái. Khi thi thể của bọn họ chìm xuống nước đã thu hút rất nhiều cá ăn thịt, chính là những thứ các ngươi nhìn thấy."
Thần Hồ rũ mắt: "Sau khi ta chết, không thể tiếp tục bảo hộ thi thể của bọn họ toàn vẹn nữa, hi vọng các ngươi có thể giúp ta chôn cất những người này."
Thần Hồ nhẹ nhàng đẩy những thi thể tái nhợt đẫm nước lên bờ.
Dẫu cho tất cả đều đã biến dạng, Doãn Vụ Thi vẫn phân biệt được lọ ước nguyện của Tiểu Điền, vết hằn nhẫn của Bạch Họa, Tiểu Đường và cả chính cô.
Một vị thần bị chính tín đồ của mình giam cầm, thế nhưng lúc gần chết vẫn lo lắng cho những con người từng vì mình bỏ mạng không có chỗ chôn cất.
Doãn Vụ Thi lập tức cảm thấy khó chịu.
Thần Hồ tìm dưới hồ được mấy cái xẻng, các thí sinh hợp lực đào hố lớn. Khi bọn họ vừa lấp đất xong, nàng vớt từ dưới đáy hồ ra một chiếc xe buýt.
"Thứ này bọn họ đưa cho ra rất nhiều năm trước, chắc vẫn còn dùng được. Các ngươi mau rời khỏi nơi này, sau khi ta chết, bọn họ sẽ không kiêng kị gì nữa, ở lại đây rất nguy hiểm."
Cao Thuật há miệng th ở dốc, không biết phải nói với nàng thế nào, bọn họ tới đây để thi, chưa hết thời gian, bọn họ không thể rời đi.
Doãn Vụ Thi đã lên tiếng trước: "Được, chúng tôi sẽ đi ngay."
Thầy Từ tiến lại, nhỏ giọng nói: "Không có dầu, không đi được."
"Trong thôn có." Doãn Vụ Thi đưa súng kích điện mới cướp được ban nãy cho Trì Trọng Hành: "Anh dẫn bọn họ vào thôn tìm dầu đi, nếu thấy ai có ý đồ cản trở thì cứ trực tiếp ra tay."
Lam Xuân Kiều nghe vậy liền bồn chồn: "Chị tính đi đâu?"
Trì Trọng Hành cũng nhíu mày túm lấy cổ tay cô: "Chúng ta cùng đi."
Doãn Vụ Thi yên lặng nhìn anh, đáy mắt hiện lên tia trêu chọc: "Ủy viên kỷ luật, anh biết tôi muốn làm gì không?"
Trì Trọng Hành trầm giọng: "Biết, cho nên mới muốn đi theo em."
Doãn Vụ Thi cười rộ lên: "Không ngờ người mắt to mày rậm như anh cũng biết phản bội hệ thống."()
Câu gốc là "Không ngờ người mắt to mày rậm như anh cũng biết phản bội cách mạng" trong tiểu phẩm kịch "Vai chính và vai phụ" năm . Do phim ảnh cách mạng thời đó thường xây dựng nhân vật chính là người mắt to, mày rậm, nam tính nên có định kiến người nào giống vậy thì là người tốt. Vở tiểu phẩm trên châm biến lại khuôn mẫu cũng như việc trông mặt bắt hình dong.
"Tôi chưa từng hứa hẹn gì với nó, không thể xem là phản bội." Trì Trọng Hành bình tĩnh trần thuật lại sự thật.
"Vậy cũng được." Doãn Vụ Thi vẫy vẫy tay: "Chúng tôi đi đốt pháo hoa cho Thần Hồ -- chuyện này không thể trách tôi dạy hư học sinh xuất sắc đâu nhé."