Doãn Vụ Thi tháo tai nghe xuống, duỗi người.
Chẳng còn mấy người trong phòng điều khiển, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Đã qua giờ cơm tối.
Ban nãy hưng phấn quá, không để ý thời gian, bây giờ mới cảm nhận cơn đói bụng tới muộn.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, bước xuyên qua hành lang sáng rỡ, bấm mua một lon soda đào từ máy bán tự động ở sảnh lớn, ngẫm nghĩ rồi mua thêm một túi bánh quy.
Doãn Vụ Thi ngồi trên sofa, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, là đàn chị cùng phòng thí nghiệm. Cô ấy hào hứng vươn tay: "Thấy em chưa ăn, chị mang chả gà mới chiên cho em nè."
Doãn Vụ Thi nhận lấy, túi có đọng hơi ẩm, cầm bên ngoài vẫn còn nóng.
Có đồ mới nóng ai thèm ăn bánh quy nữa, Doãn Vụ Thi lấy điện thoại ra chuyển lại tiền cho đàn chị: "Cảm ơn chị."
Đàn chị cũng mua một lon nước có ga: "Hôm nay em gặp chuyện gì vui à, hai mắt sáng rực lên, cả người trông cũng sảng khoái nữa?"
Doãn Vụ Thi bật cười: "Ừa. Chị nhớ nhận xét cao siêu ngày hôm qua không?"
Nhờ công Doãn Vụ Thi, khắp cả khoa ai cũng biết vụ "nhận xét cao siêu" này.
Thiết bị vốn phục vụ mục đích huấn luyện hằng ngày, thế nên tổ thiết kế không định làm cốt truyện phức tạp hack não, công việc đời thường chứ có phải phim điện ảnh đâu mà giờ phút nào cũng kịch tích đầy plot twist.
Vậy nên lúc Doãn Vụ Thi đọc được phản hồi kia, biểu cảm trên mặt cô không khác gì người già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.
- - Thằng này được.
Huấn luyện hằng ngày của ai mà có mấy yêu cầu kỳ lạ?
Cô quay đầu hỏi bạn học bên cạnh: "Cái này gọi là ra vẻ đúng không?"
Bạn học chần chừ một lát: "Chắc vậy...?"
Đón nhận ánh mắt từ đàn chị, Doãn Vụ Thi nhàn nhã cắn một miếng chả, vẻ mặt giống như kẻ phản diện: "Không phải anh ta chê cốt truyện quá dễ sao... Em giúp anh ta được như ý nguyện thôi."
Bàn tay cầm lon nước của đàn chị ngừng giữa không trung.
"Em tham gia vào bản đồ?" Cô ấy trầm giọng: "Làm vậy là vi phạm quy định em biết không? Hồ sơ hoạt động thì sao? Em lấy đâu ra quyền hạn gia nhập?"
Doãn Vụ Thi nhìn sắc mặt đàn chị nghiêm trọng, cô kinh ngạc nhướng mày: "Chẳng lẽ trong lòng chị em là loại người như vậy?"
"Em tưởng mình vi phạm ít lắm hả?" Đàn chị nghiêm giọng: "Lần này là dự án hợp tác, lỡ xảy ra chuyện gì thì không phải giải quyết nội bộ là xong, em có để lại dấu vết gì không?"
Doãn Vụ Thi thành thật gật đầu: "Có."
Đàn chị tức giận trợn mắt: "Em không sợ bị cấp trên bắt sao?"
"Cấp trên kêu em làm mà."
Đàn chị đơ người hai giây, sau đó tự vỗ lên trán mình.
"Còn nói hươu nói vượn với chị! Nghe thôi cũng thấy điêu!"
Cô nhóc này nói dối còn không nhăn một chút cơ mặt nào. Đàn chị tưởng tượng thôi cũng thấy sai sai, cấp trên đâu phải người như vậy, dung túng cho sinh viên làm càn ở dự án không giống với tác phong của ông ấy.
Doãn Vụ Thi rụt cổ như chim cút nhỏ đáng thương, khuôn mặt muốn bao nhiêu oan uổng liền có bấy nhiêu oan uổng, tựa như tuyết tháng sáu.
Tuyết tháng gắn liền với tích nàng Đậu Nga bị xử oan, thành ra từ này ám chỉ những điều oan trái bất công.
"Nói em điêu cũng được, nhưng sao em dám điêu với chị, ý của cấp trên thật mà. Em chỉ là nhân viên nghiên cứu thôi, làm sao dám tự chủ trương một dự án lớn như vậy, khác gì tự đào mồ chôn mình đâu."
Lời này không giống nói đùa, sắc mặt đàn chị hòa hoãn xuống: "Chắc em cũng không có gan làm vậy."
Đàn chị nhìn Doãn Vụ Thi, ánh mắt như suy tư gì: "Nhưng mà... Tại sao nhỉ?"
Tại sao?
Giờ phút này Trì Trọng Hành cũng suy nghĩ vấn đề tương tự.
Sau sự cố phản hồi ngày đó, Doãn Vụ Thi luôn xuất quỷ nhập thần trong đội của anh một cách bí ẩn, tận lực gây khó khăn cho anh.
Cô là thành viên của đội phát triển thiết bị, quyền hạn rất cao, có thể thao túng mọi thứ trong bản đồ. Sau mấy lần giả làm NPC hạ độc không thành, bị Trì Trọng Hành nhạy bén phát hiện, người này dứt khoát cosplay vượt ra khỏi phạm vi giống loài, trở thành bài học sinh động dạy cho đội của anh thế nào là "vạn vật có linh".
Bọn họ thường xuyên gặp phải mèo hoang trộm đi đạo cụ, chó hoang biết cạy khóa cửa, chuột cống cắn phá dây điện, phiền không tả nổi. Đàn anh suýt nữa vì chuyện này mà sinh ra PTSD với động vật nhỏ, mấy lúc nhìn thấy mèo hoang trong trường đều sợ rằng nó không kêu meo meo mà nói á à mày chết với bà.
Doãn Vụ Thi không phải lần nào cũng quấy nhiễu bọn họ, thoắt ẩn thoắt hiện không theo quy luật thế này mới khiến người ta càng thêm sợ hãi -- không ai biết cô tới lúc nào, lần này có tới không, biến thành thứ gì trong bản đồ, đang ấp ủ âm mưu gì.
Mà việc này hiển nhiên vi phạm quy định.
Ban đầu, Trì Trọng Hành còn báo cáo chuyện Doãn Vụ Thi giả làm NPC lên cấp trên, nhưng bên phía người phụ trách nói với anh: "Không cần để ý đến những chuyện này, miễn bên chúng ta không thua là được."
Thử nghiệm thiết bị dần trở thành trận tranh đấu gay gắt giữa hai trường.
Cuối cùng, phạm vi vụ việc ngày càng lan rộng, không ai thèm quản, toàn bộ bản đồ biến thành trận địa hai bên so tài. Một bên là đội phát triển, một bên là đội thử nghiệm, cả hai thi nhau kẻ tung người hứng, kẻ ra chiêu ngươi phá giải, diễn xuất đặc sắc tới nỗi tượng Oscar bay đầy bầu trời, đa dạng các thể loại.
Hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng lãnh đạo hai trường đều không có ý định ngăn cản.
Một ngày trước khi thí nghiệm kết thúc, Trì Trọng Hành đi theo nhóm hơn người, đăng nhập vào một bản đồ diễn tập sơ tán cực lớn.
Bối cảnh giả định là một nhà máy hóa chất bị rò rỉ chất độc trong thị trấn cũ, rất nhiều cư dân mắc kẹt trong nhà, bọn họ cần phải di tán dân cư ra ngoài. Bản đồ này kiểm tra thao tác sử dụng đồ bảo hộ và hoạt động cứu hộ ban đêm, tổng hợp nhiều hoạt động, độ khó không thấp.
Kỳ thử nghiệm bốn tháng gần kết thúc, chẳng ai màng đến nhiệm vụ nữa, hai bên chỉ lo ẩu đả tay chân. Những đốm lửa lớn bùng nổ, thắp sáng trời đêm như lễ hội pháo hoa.
Hôm nay vừa lúc là đêm Giáng sinh, trùng hợp, trong bản đồ trời cũng đổ tuyết lớn.
Không ai nhận ra, hai kẻ khơi mào trận chiến này đều đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trì Trọng Hành không tham gia chiến đấu, anh cầm một chai sữa đậu nành, ngồi trên sân thượng siêu thị mini hóng gió, ánh lửa lập lòe chiếu lên một mảng trời đêm đỏ rực.
Phía sau có tiếng bước chân khe khẽ, anh không quay đầu lại.
Lần này "Hướng dẫn viên du lịch" chọn một thân xác NPC đáng yêu, cô gái nhỏ , tuổi, bọc mình trong áo khoác lông đỏ thẫm, trên mũ áo còn có hai tai cáo dựng lên. Cô khịt khịt mũi, ngồi xuống bên cạnh Trì Trọng Hành.
Sau đó lấy ra một chai rượu xái.
Trì Trọng Hành đang định đưa sữa đậu nành cho cô, thấy thế anh rụt tay về.
"Hướng dẫn viên du lịch" vặn nắp, tu một hơi nửa chai.
Động tác này không có ý nghĩa gì, phiên bản này chưa mô phỏng được vị giác, khứu giác, uống cái gì cũng giống như nước sôi để nguội. Doãn Vụ Thi làm vậy chỉ để sảng khoái tâm trạng, tửu lượng ngoài đời thật của cô cũng không cho phép cô ngông cuồng như vậy.
Cô chép miệng, giọng nói có chút sụt sịt như bị cảm: "Lần sau tôi sẽ tìm cấp trên xin kinh phí để nâng cấp thêm mô phỏng vị giác đối với vị rượu."
Mất bao nhiêu công sức nghiên cứu chỉ để sang thế giới giả tưởng uống rượu -- Trì Trọng Hành không nhịn được mà ghé mắt nhìn sang. Anh cũng không nghĩ đến chuyện uống được hay không, chỉ nghĩ người này nói điêu cũng rất có phong cách riêng.
Hai người lặng im không nói gì nữa, lắng nghe tiếng nổ ì đùng từ đường phố xa xăm.
Bản đồ này được thiết kế rất tỉ mỉ, khắc họa từng chi tiết của một thị trấn cũ kỹ đổ nát, bên kia đường có rất nhiều cửa hàng xập xệ.
Dân cư sơ tán vội vàng, nơi nơi đều bừa bộn, không kịp thu dọn. Mấy bảng hiệu chồng chất nhau lộn xộn, bên cạnh "Đồ chơi người lớn" là "Sản phẩm cho mẹ và bé", không thể trùng hợp hơn; bảng hiệu cửa hàng quần áo lẫn với mấy trung tâm đào tạo nghệ thuật cho trẻ em; tiệm ăn vặt rớt chữ thành tiệm ăn mày, bên cạnh còn bày thêm một biển "Mai táng trọn gói".
Con đường sắp xếp đầy đủ dịch vụ từ khi sinh ra tới lúc chết đi, toát đầy chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.
"Hướng dẫn viên du lịch" uống xong chai rượu xái, đứng dậy nhìn xa xăm. Ánh lửa đã dịu đi bớt, thanh âm ồn ào cũng trở nên thưa thớt.
Cô lại khịt mũi: "Hình như đánh sắp xong rồi, xuống quyết chiến không?"
Trì Trọng Hàn ngẩng đầu nhìn cô.
Khi hai người bọn họ cùng xuất hiện trong một khung cảnh, nếu không phải đánh nhau thì là chuẩn bị đánh nhau. Nhưng hôm nay anh mơ hồ cảm nhận được cô có gì khác lạ, không còn vẻ sắc sảo nguy hiểm ẩn dưới bộ dạng lười nhác như lúc trước, không biết có phải do lớp áo lông mềm mại cô đang mặc hay không, trông cô chỉ như một cô gái nhỏ bình thường.
- - Nói đúng ra là một cô gái nhỏ có tâm sự, tinh thần uể oải.
Không cảm nhận được nhiệt độ sao có thể bị cảm, cũng không thể khịt mũi.
Giọng mũi sụt sịt của cô cũng không phải do cảm lạnh.
"Không đánh." Trì Trọng Hành nói: "Ngày cuối rồi, nghỉ ngơi thôi."
"Anh mà không xuống đánh bên anh sẽ thua đấy." "Hướng dẫn viên du lịch" nói.
Trì Trọng Hành hỏi lại: "Thua thì thế nào?"
"Hướng dẫn viên du lịch" nghĩ ngợi: "Nếu có cơ hội gặp nhau ngoài đơi thì mời đối phương một bữa." Cô nhắc nhở: "Ở đây có rất nhiều người--"
Trì Trọng Hành ngắt lời cô: "Vậy thì cứ thua thôi."
Anh ngồi cùng cô trên sân thượng, uống cạn hai chai rượu xái còn lại.
Mãi tới đêm đầu tiên ở phòng thi vật lý, nghe Doãn Vụ Thi nói về chuyện của Trình Phóng, Trì Trọng Hành mới biết, ngày đó không chỉ là đêm Giáng sinh.
Mà còn là ngày giỗ của Trình Phóng.
Nghĩ tới đây, anh ngẩng đầu lên.
Nồi lẩu trước mặt không ngừng tỏa khói, nửa bên của Doãn Vụ Thi nhiều dầu, đã sôi trước, cô bỏ thêm lá sách bò vào nấu.
Cặp mắt hoa đào kia trong vắt như nước, sắc môi thoa lên một lớp dầu sa tế, trông có sức sống hơn nhiều so với bộ dạng uể oải thường ngày, lúc này nhìn mới giống mấy cô gái cùng tuổi.
Cô thả lá sách xong phần của mình, thấy nồi lẩu nấm đã sôi, cô cầm muôi sạch gạt vào cho cả anh: "Anh tự canh nha, đừng để nấu chín quá."
Trì Trọng Hành đáp một tiếng.
Doãn Vụ Thi nhìn nửa bên nước lẩu không màu của anh, khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc hận: "Cuộc sống mà không có đồ cay thì mất đi bao nhiêu niềm vui."
Đời bao giờ cũng có được có mất, Trì Trọng Hành nghĩ thầm.
Nếu không thể ăn cay mà mất đi niềm vui, thì anh nhận lại "được"--
Anh nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi, đáy mắt hiện lên ý cười: "Không hẳn đâu."