Mưa rơi tí tách nặng hạt, chiếc lá mỏng manh không đỡ được sức nặng của hạt mưa liền cong mình để giọt nước trượt dài rơi tự do xuống mặt đất.
Mưa rào rào qua ánh đèn đường tạo nên khung cảnh thật cô đơn, trống rỗng.
Thời tiết vốn dĩ đã có chút lạnh se se của mùa đông, thêm cơn mưa rào này lại càng thêm lạnh.
Doãn Nghi nhìn chiếc áo trên người mình, anh đã thay cho cô.
Từng cử chỉ hành động của anh, dịu dàng, ân cần.
Cô cảm nhận được anh trân trọng cô từ mọi thứ.
Doãn Nghi bước xuống giường, mở cửa phòng mình, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Có lẽ anh đã về rồi, anh rất bận, tổng giám đốc của một công ty lớn ắt hẳn không ít việc.
Cô có chút tiếc nuối, cô vẫn chưa có lời cảm ơn anh.
Bụng lại có chút đói.
Doãn Nghi thở dài, từ trưa bị bắt đi cô đã có gì vào bụng đâu.
Tên khốn dở hơi đó, nếu còn gặp lại, cô sẽ cho hắn vài đường quyền.
Nhưng cô hi vọng bản thân mình không còn gặp lại hắn nữa.
Thôi thì lại giống như mọi khi, ôm bụng đói đi ngủ.
Cô có thể ăn một vắt mì ăn liền nhưng trong tủ đã hết từ hôm qua rồi.
Mà bây giờ trời đã tối, Doãn Nghi ảo não nghĩ.
Bỗng nhiên cô rất sợ ra ngoài một mình buổi đêm, lỡ cô lại bị chuốc thuốc mê rồi bị bắt đi thì sao.
Chắc cô sẽ sớm phải đi gặp bác sĩ vì đau dạ dày mất.
Vốn định quay vào phòng đi ngủ thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Em tỉnh rồi sao.”
Cô bất ngờ quay lại, kinh ngạc không thôi.
Anh vẫn ở đây, anh vẫn chưa về.
Khương Duật Lãng đi ra từ phòng bếp, trên tay có một đ ĩa cơm chiên vàng ươm bắt mắt.
“Anh…”
“Anh làm cơm cho em rồi, ăn một chút rồi đi ngủ sẽ tốt hơn đấy.” Vừa nói ăn vừa đặt đ ĩa cơm xuống bàn rồi lại đi đến đem Doãn Nghi đang đứng chết chân một chỗ đến bàn ngồi xuống.
Đưa mũi hít hít một chút, thơm quá! Cơm chiên trứng cùng với cà rốt, khoai tây cắt nhỏ, còn có cả thịt băm, màu vàng ươm đang bốc khói nghi ngút.
Chỉ nhìn thôi thì cô đã chắc chắn đ ĩa cơm này chính là sơn hào hải vị nha.
Bụng cô lại bắt đầu biểu tình, không nhịn được cầm muỗng xúc một miếng ăn ngon lành.
Doãn Nghi bày ra vẻ mặt thỏa mãn, đồ anh nấu là ngon nhất, à vẫn còn thua mẹ cô một chút.
Nhìn cô ăn ngon lành như thế, anh bất giác mỉm cười.
Tuy không quá tự mãn về tài nấu ăn của mình nhưng anh chắc rằng mình cũng có chút thiên phú về nấu ăn đó chứ.
Nhìn cô đang hăng say ăn là biết.
Đang chiến đấu hăng say thì như chợt nghĩ ra gì đó, cô nhìn anh chớp chớp mắt.
“ Anh không ăn sao.”
“ Em ăn đi, anh không đói.”
“Anh cũng chưa ăn gì mà.” Cô cố chấp đẩy đ ĩa cơm đến mặt anh.
Anh nhìn cô cười bất dĩ, vốn dĩ anh chỉ muốn nấu cho cô ăn vì biết nếu không có đồ ăn thì cô sẽ nhịn đói mà đi ngủ.
Nhưng nhìn vẻ mặt “anh cũng phải ăn” của cô anh đành miễn cưỡng cầm muỗng cô đang ăn dở ăn một miếng.
“Cũng ngon đấy chứ.”
Cô bĩu môi, đồ anh làm mà, anh có cần khen thế không nhưng cô không thể phủ nhận là nó rất ngon.
Trước đây Cao Minh Thành cũng hay nấu cho cô món cơm chiên này nhưng vẫn còn thua xa anh.
Hơn nữa, hắn chỉ biết nấu mỗi món đó.
Bất giác nghĩ đến hắn, cô liền lắc lắc đầu.
Cơm ngon cùng trai đẹp không nên nghĩ đến thứ mất hứng như vậy.
“Khương…”
“Duật Lãng hoặc Lãng thôi.” Anh nhẹ giọng sửa lại xưng hô cho cô.
Anh thích nghe cô gọi anh như vậy.
Doãn Nghi cảm thấy như vậy có hơi thân mật, tiến độ nhanh quá.
Nhưng cô cũng đã gọi anh như vậy lúc cô gặp nguy hiểm sao, hơn nữa cũng đã ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau, còn gì xa cách đâu chứ.
“À… Duật Lãng, cảm ơn anh.”
“Hửm, vì cái gì.” Anh nhướng mày, trong lòng có chút vui vui vì cô và anh đã thân hơn trước nhiều rồi.
Anh biết trong lòng cô vẫn chưa thể có anh ngay lập tức nhưng không sao, anh có thời gian.
Anh sẽ giúp cô chữa lành vết thương, khiến cô chấp nhận anh.
“Vì đã cứu em và vì tất cả mọi thứ anh đã làm.” Từ lúc quen biết anh, anh cũng đã làm cho cô rất nhiều, cô không thể mặt dày mà nhận không như thế được.
Lúc đầu vì hành động của anh nên cô có chút bài xích và nghi ngờ nhưng bây giờ cô nhận thấy có lẽ anh chỉ đang dùng cách riêng của mình để tiến gần cô.
“Đối với anh, em không cần cảm ơn, anh làm vì anh thương em.”
Doãn Nghi lại ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai đó của anh.
Anh đang cười, nét mặt dịu dàng đầy cưng chiều nhìn cô.
Phút chốc, cô bỗng ngây ngốc.
Khương Duật Lãng quá đẹp trai, quá cuốn hút nên cô không thể dứt mình ra đó ngay được.
Có lẽ, cô cũng sẽ yêu anh thôi, nhưng không phải là bây giờ.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, vì động tác của anh mà cuối cùng cô đã tỉnh.
“Ăn thêm chút đi, để bụng đói không tốt.” Anh đẩy đ ĩa cơm đến trước mặt cô.
Nghĩ gì thì nghĩ cứ ăn no rồi tính sau.
Nghĩ như vậy, cô liền đánh chén đ ĩa cơm nhanh nhất có thể.
“Em đi nghỉ đi, để anh dọn, nay em đã sợ hãi nhiều rồi.” Đón lấy đ ĩa từ tay cô, anh đứng dậy di về phía nhà bếp.
Đúng vậy, chuyện hôm nay gần như khiến cô chết khiếp.
Nếu anh không đến kịp thì cô đã rơi vào móng vuốt dơ bẩn của hắn rồi.
“Duật Lãng, Cao Minh Thành là con cháu Cao gia sao?”
“Ừm, hắn là cháu đích tôn của Cao lão gia, chủ gia tộc giàu có.
Cao gia làm ăn chủ yếu là vận chuyển hàng hóa, là đầu nguồn vận chuyển hàng đi khắp cả nước.
Mỗi năm đều kiếm được không ít tiền."
Nghe cô nhắc đến tên hắn, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn ôn tồn giải thích cho cô.
“Thế à..” Giọng cô lại ỉu xìu.
Khương Duật Lãng cũng là con nhà giàu, gia thế nhà anh rất hiển hách.
Nhìn cái cách anh uy hiếp Cao lão gia đủ để thấy quyền thế cường đại như thế nào.
Cô lại nhìn bóng lưng đang bận rộn của anh.
Người quyền lực như anh, lại đang đứng trong bếp nhà cô bận rộn, thật khác biệt.
Mặc dù chưa được nhìn thấy cách anh tung hoành trên thương trường nhưng khi thấy anh như thế này cô không tưởng tượng nổi.
“Hửm, em không hỏi về anh sao?” Xong xuôi mọi việc, anh đi đến ngồi trên sofa cạnh cô.
Doãn Nghi bất giác bật cười, anh như con nít vậy cũng muốn được cô quan tâm, hỏi han.
“Anh còn gì để hỏi sao, mọi thứ về anh đều được mọi người truyền tai nhau đấy thôi.”
“Thế em nghe được những gì?”
Doãn Nghi nghĩ nghĩ một lúc “Tài giỏi, đẹp trai, gia thế hiển hách, xấu tính…”
“Hửm, ba cái đầu đúng nhưng anh chưa nghe ai chê anh xấu tính bao giờ.”
Mây đen bay đầy đầu cô, cái con người này tự mãn quá đó.
Anh có cái tính chiếm hữu rất mãnh liệt, nhiều lúc khiến cô sợ chết khiếp và khó chịu nữa.
“Em có muốn nghe về gia đình anh không?” Anh cười nhẹ, tay xoa đầu cô, ánh mắt lại xoáy sâu vào mắt cô.
Mắt đối mắt, cô lại bị đôi mắt anh cuốn sâu vào đó.
Mắt anh hẹp dài, đồng tử anh đen thẫm sâu hun hút, cô thực sự không biết anh nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Không phải vì cô không muốn biết mà là bác quản gia nhà anh đã kể hết cho cô nghe rồi.
Cô không muốn vì cô mà lại khơi dậy nổi đau mất cha mẹ của anh.
Đó là cảm giác chẳng dễ chịu gì.
Gia tộc nhà anh là gia tộc hùng mạnh nhất, gần như là thao túng thị trường doanh nghiệp.
Nhưng bố mẹ anh mất sớm, anh còn có một người anh trai đã gần năm mươi.
Đó chủ tịch tập đoàn Khương thị, Khương Khang Dụ.
Theo cô suy đoán người này chắc là cha ruột của Khương Việt Bân.
Nhắc đến tên đó mới nhớ từ sau hôm đó không thấy hắn đâu nữa.
Chẳng nhẽ hoảng sợ bỏ chạy rồi sao.
Tuần sau là lễ tốt nghiệp của cô, các bạn cùng lớp đại học đều rất phấn khởi, nghe giáo sư nói còn có một buổi party mời các nhà tuyển dụng nữa.
Đây chính là cơ hội của các sinh viên.
Cô đã nhận lời giáo sư ở lại giảng đường nên cũng không hào hứng lắm.
Nhưng có một người lại rất chi là mong chờ.
Đó là Hạ Tuyết, có vẻ cô nàng chuyên ăn chơi này đang muốn làm gì đó, bởi Doãn Nghi nhận thấy nụ cười quỷ dị của cô ta khi nhìn mình..