“Giám đốc!” Thấy Khương Duật Lãng loạng choạng ngã va vào thành xe, trợ lý Trương đang ngồi trong xe lập tức phi ra đỡ lấy anh.
“Trợ lý Trương, anh ấy đang chảy máu!” Doãn Nghi nói với giọng khẩn Trương.
“Cô Doãn, giúp tôi đưa giám đốc vào trong, nhà cô có bông băng không, chuẩn bị giúp tôi một ít.”
“Được,..”
Trợ lý Trương thành thục quấn băng quanh bụng rồi vòng qua vết thương cho Khương Duật Lãng.
Doãn Nghi đứng một bên vừa lo lắng vừa đi qua đi lại.
Nhìn thấy vết đỏ đỏ trên miếng bông băng cùng gương mặt đang cau lại đau đớn của Khương Duật Lãng, cô như muốn trực trào khóc đến nơi.
“Cô Doãn, giúp tôi lấy kéo và ghim cài băng.”
“Đây!”
“Xong rồi!” Sau khi cài nốt miếng ghim cuối cùng, trợ lý Trương quay sang nhìn Doãn Nghi.
“Cô Doãn, cô giúp giám đốc mặc áo lại nhé! Cẩn thận vết thương.”
Nói xong, anh đưa áo cô rồi liền đi ra ngoài, Doãn Nghi cầm lấy chiếc áo thun sạch sẽ đi lại gần Khương Duật Lãng.
Cũng phải khó khăn lắm, Doãn Nghi mới có thể mặc áo vào cho anh.
Nhìn gương mặt anh đau đớn mỗi lần nhấc cánh tay, cô liền đau lòng.
Vết thương của anh nằm ở sát vùng mép bên trái của xương sườn, vết thương được khâu lại bằng nhiều mũi.
Trông vết thương có vẻ rất mới, vậy mà lúc đó, cô còn đẩy anh một cái làm vết thương rỉ máu.
Doãn Nghi thấy hối hận trong lòng, liền không dám ngước mặt lên nhìn anh.
Khương Duật Lãng cứ thấy cô cúi gằm mặt, liền đưa tay xoa đầu cô.
“Vẫn còn giận anh hả?”
Anh không thấy cô trả lời, liền đưa tay nâng cằm cô lên, lại thấy trên mặt Doãn Nghi có hạ dòng lệ đang rơi lã chã.
"Sao thế, em đừng khóc, lần này là anh…"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô đã gục vào lòng anh khóc lớn.
"Duật Lãng, em xin lỗi, tại em làm anh bị đau."
Khương Duật Lãng ngỡ ngàng nhìn cô.
Hóa ra cún con khóc là vì cô lo lắng làm anh bị thương chứ không phải còn giận anh.
"Tại em…tại em đẩy anh nên mới…" Doãn Nghi vừa khóc vừa nói.
Anh xoa đầu cô, nâng mặt cô lên rồi lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má cô.
Thấy đôi mắt long lanh nước của cô, anh liền cúi xuống hôn lên trán cô rồi hôn xuống mắt.
"Đó không phải lỗi của em, nín đi, khóc nhiều xấu đi đó." Khương Duật Lãng nhẹ nhàng dỗ dành cô còn không quên trêu cô một chút.
Doãn Nghi đánh nhẹ vào bắp tay anh "Anh chê em xấu rồi muốn bỏ em sao."
"A…" Khương Duật Lãng bị cô đánh liền kêu nhẹ một tiếng.
"Anh sao thế, em xin lỗi mà." Doãn Nghi thấy anh kêu đau, cô liền khẩn trương hỏi anh.
"Em đánh vào trái tim anh đau quá." Khương Duật Lãng cười cười nhìn Doãn Nghi.
"Anh!"
Biết anh lại trêu cô, Doãn Nghi trừng mắt phồng hai má nhìn anh.
Cô lo cho anh như thế mà anh suốt ngày chỉ biết trêu cô thôi.
Thấy Doãn Nghi trừng mắt nhìn anh, Khương Duật Lãng lại càng cười tươi hơn.
Lúc sau liền đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng m ơn trớn trên môi Doãn Nghi.
Doãn Nghi bị hôn bất ngờ liền nhắm tịt mắt.
Nụ hôn lần này rất khác những lần anh hôn cô.
Anh từ từ gặm nhấm môi cô, nhẹ nhàng khiến cô bất ngờ.
"Khụ khụ" Nghe thấy tiếng động, cả hai giật mình nhìn ra phía cửa.
Là trợ lý Trương cùng với tô cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút trên tay đang ngại ngùng đứng ở cửa nhìn hai người.
"Ờm,...Bác Doãn kêu tôi mang vào cho giám đốc bát cháo." Trợ lý Trương ngại ngại gãi đầu, anh cũng không muốn phá vỡ không khí ngọt ngào của hai người.
Lúc anh đi ra ngoài thì gặp Bác Doãn, bác liền kéo anh lại hỏi thăm.
Biết giám đốc bị thương liền bảo anh mang cháo và sữa vào trong cho Khương Duật Lãng.
Trợ lý Trương mang cháo vào rồi để lên bàn rồi vội vã đi ra ngoài.
Doãn Nghi đỏ mặt, cũng may không phải là mẹ cô đi vào.
Nếu không, cô không biết giải thích với mẹ sao nữa.
Sau khi trợ lý Trương đi ra ngoài, anh lại muốn tiếp tục hôn cô thì Doãn Nghi lại bưng bát cháo lên đưa lên trước mặt anh.
"Bệnh nhân Khương Duật Lãng à, anh phải dùng bữa sáng rồi, ăn xong còn uống thuốc nữa đó anh."
Doãn Nghi ngồi nhìn anh ăn cháo, rồi lại ép anh uống hết ly sữa cô mới hài lòng.
Trong lúc đó, cô cũng biết được, lý do mà anh bị thương.
Anh bảo rằng trong một hôm anh đang đàm phán với đối tác thì bị một nhóm người mặc áo đen xông vào.
Bọn chúng có tổng năm người, cao to lực lưỡng trông có vẻ là người Châu Phi, mặc đồ đen từ đầu đến chân chĩa súng vào anh và đối tác làm ăn của anh.
Bọn chúng vốn không định lấy mạng anh mà chỉ nhằm vào đối tác làm ăn của anh.
Cũng may, lần này ra ngoài anh điều động khá nhiều người đi cùng cộng với bên kia có kha khá người liền giải vây được tình huống.
Nhưng đến lúc cuối liền có một tên xông lên rút rao ra định đâm người kia thì anh bật dậy đá bay hắn nhưng không ngờ hắn để ý được liền quay ngược con dao định đâm anh nhưng may mắn là anh né được.
Vì khoảng cách khá gần nên anh vẫn bị con dao lia qua và cắt một vết sâu vào sườn trái của anh.
Sau đó thì máu chảy nhiều nên hôn mê bất tỉnh.
Còn tên đó thì bị thị vệ bên anh khống chế.
Doãn Nghi bàng hoàng mở to mắt nghe anh kể chuyện.
Cô không thể ngờ rằng, chuyện cứ như trong phim này lại xảy ra ngoài đời.
Nếu lúc đó anh không nhanh nhẹn tránh thì có lẽ con dao đó đã đâm sau vào người anh rồi.
Lúc đó hậu quả còn không biết như nào nữa.
"Sau đó, anh còn bị nhiễm trùng vết thương nên hôm mê mất một tuần, sau đó một tuần thì sức khỏe anh hồi phục nên anh giải quyết việc còn dang dở rồi bay về luôn." Anh ôn tồn nói, như đang giải thích cho cô lý do tại sao lại không liên lạc với cô suốt một tháng như thế.
"Khiến em phải suy nghĩ nhiều rồi, anh xin lỗi." Anh đặt ly sữa xuống rồi lại xoa đầu cô.
"Không đâu, tại em không hiểu chuyện..." Cô lắc đầu, lúc cô còn nghĩ anh có người khác nữa, cô đúng là con ngốc mà.
Khương Duật Lãng cười cười nhìn cô.
Doãn Nghi có nghĩ về anh rồi, còn lo lắng cho anh đến bật khóc.
Có vẻ cô đang từ từ tiếp nhận anh rồi.
Sau đó, Doãn Nghi ra phụ mẹ bán hàng, còn Khương Duật Lãng thì ngồi một bên nhìn cô tất bật đi đi lại lại.
Anh muốn đứng lên giúp cô, nhưng cô lại nhất quyết bảo không cho vì không muốn đụng đến vết thương của anh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, có phải bình thường cô vẫn hay thế này, học hành, làm việc, lúc rảnh thì phụ mẹ bán hàng.
Cún con của anh trông thì nhỏ bé kiên cường lại là người tài giỏi như vậy.
Thấy khách vào quán ăn một ngày một đông, trợ lý Trương cũng phải vào phụ giúp mẹ con cô một tay.
Doãn Nghi thắc mắc, bình thường quán của mẹ cô cũng không đông như vậy, sao hôm nay lại tăng đột biến như vậy.
Cô nhìn một lượt, đa số khách đến đều là khách hàng nữ, cô đen măt.
Thế chẳng phải do cái con người ngồi kia quá thu hút hay sao.
Cô liếc anh một cái, đây là phải cảm ơn anh vì đã giúp mẹ con cô đắt khách sao.
Khương Duật Lãng nhận thấy anh mắt cô lia tới, anh chớp chớp mắt nhìn cô vô tội.
Mẹ Doãn nhìn hai người, ánh mắt liền lấp lánh ý cười.
Tất bật cả một ngày, đến tối cả bốn người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Mẹ Doãn cứ liên tục gắp thức anh cho Khương Duật Lãng, luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào, ăn nhiều vào mới nhanh khỏe được.
"Mẹ à, con gái mẹ cũng đói mà!"
"Con lành lặn khỏe khoắn thì tự gắp thức ăn đi."
Doãn Nghi thấy mẹ cứ liên tục lấy đồ ăn cho anh liền bĩu môi giận dỗi.
Anh có phải con ruột mẹ đâu, trông cô cứ như con ghẻ của mẹ cô vậy.
"Đây, cậu Trương, ăn nhiều vào, nay cũng vất vả rồi."
"Đến cả trợ lý Trương mẹ còn gắp cho anh ấy nhiều như thế mà."
"Đây đây cho con đấy!" Mẹ Doãn miễn cưỡng gắp cho cô một miếng rau.
Doãn Nghi mếu máo nhìn mẹ.
Phân biệt đối xử quá "Con có phải con ruột của mẹ không thế!"
"Nói liên thiên gì vậy, con mau ăn của con đi." Mẹ Doãn ghẻ lạnh cô, lại quay sang nhìn Khương Duật Lãng " Tiểu Lãng à, ăn nhiều vào nhé!"
"Dạ, mẹ Doãn."
Doãn Nghi liếc anh một cái, tiến triển nhanh quá đấy.
Mẹ Doãn thì nghe anh gọi một tiếng liền cười một cách hài lòng..