Khi Doãn Nghi còn là sinh viên, với tài năng của mình đã trở nên nổi tiếng ở trong trường đại học.
Hiện nay, cô còn là giảng viên trẻ nhất ở đây nữa.
Thực sự mà nói, việc làm nhà thiết kế ẩn danh của thương hiệu DN chỉ là cô muốn kiếm thêm tiền và vì tình nghĩa với Doãn Nghiêm.
Cô muốn cùng Doãn Nghiêm mở ra một thương hiệu, từ đó giúp sức cho Doãn Nghiêm có thể mở một công ty quản lý.
Doãn Nghiêm thực sự rất giỏi.
Nhờ có anh mà danh tiếng của thương hiệu được đi xa và tới những nơi sang trọng như giới nhà giàu.
Nhưng hiện tại, đang có rất nhiều công ty lớn nhỏ muốn đề xuất hợp tác với thương hiệu của cô.
"Giám đốc Khương, cậu xem." Doãn Nghiêm ngồi đối diện Khương Duật Lãng và Doãn Nghi.
Anh thực sự bất ngờ khi cô em gái nhỏ của anh lại về gặp anh cùng với một người đàn ông khác.
Không những thế, người này còn là giám đốc tập đoàn Khương thị.
Doãn Nghiêm gần như là bất ngờ đến nổi anh phải mất hai phút sau đó mới định hình được tình huống.
Mới tối hôm qua, cô gọi cho Doãn Nghiêm nói là đã tìm được nhà đầu tư cho anh.
Nhưng không ngờ lại là người này.
Doãn Nghiêm cũng không muốn thương hiệu này rơi vào một công ty nào khác.
Mà cái anh muốn là phát triển công ty điều hành thương hiệu mà anh và Doãn Nghi vất vả xây nên.
Khương Duật Lãng xem xem qua đề án, ánh mắt anh đăm chiêu suy nghĩ một lát.
Một lúc sau, thì Khương Duật Lãng đặt tài liệu xuống.
"Đề án này của cậu quả thật không tồi nhưng vẫn hơi rủi ro.
Nếu lên sàn giao dịch, phần trăm thành công vẫn cao vì DN là thương hiệu thời trang có tiếng.
Nhưng nếu DN thành thương hiệu của chung thì thực sự rất mất chất." Khương Duật Lãng ôn tồn đáp.
"Vậy,..."
"Nhưng tôi là người ưa mạo hiểm."Khương Duật Lãng cười một cách ngạo mạn.
"Tôi sẽ chung cổ phần với công ty của anh."
Doãn Nghiêm thở phào, được sự đầu tư của Khương Thị cũng đã là một bước ngoặc lớn rồi.
"Về phần phía công ty nhỏ của Khương Thị đang hợp tác làm ăn dưới danh tiếng của Doãn Nghi, tôi sẽ điều lệnh để giải quyết."
Khương Duật Lãng tiếp tục lên tiếng.
Dạo gần đây, tin tức trên bài báo đó quả thực cũng không phải tự dưng mà nổi.
Người phụ trách thay Khương Việt Bân đã cố tình tung tin đồn để có tiếng hơn về sản phẩm sắp ra mắt.
Thậm chí dưới sức ép của dư luận còn ngang nhiên thông báo sẽ ra mắt sản phẩm với sự xuất hiện của nhà thiết kế.
Khi biết được tin này, Doãn Nghi đã tức giận gọi ngay cho Doãn Nghiêm.
Hóa ra là do bên đó tự tung tin để hỏa mù phóng viên.
Đẩy độ nổi tiếng hôm ra mắt sản phẩm thu hút người mua.
"Bên đó tùy tiện dùng danh tiếng của em, em có nên kiện không hả giám đốc Khương." Doãn Nghi tinh nghịch cười với anh.
Nghe vậy, anh liền xoa đầu cô "Em không cần đụng tay, anh sẽ xử lí người đó."
Doãn Nghiêm ngồi một bên thấy cảnh này liền mỉm cười.
Trông cách Khương Duật Lãng đối xử với Doãn Nghi có thể thấy anh rất thương cô.
Trước đây, anh có nghe qua cô cũng đang yêu một người nhưn người đó với người này không giống nhau thì phải.
"Vậy thì giám đốc Khương, cảm ơn anh đã đồng ý hợp tác.
Cũng tối rồi, tôi mời anh và Doãn Nghi đi ăn được chứ?"
"Rất hân hạnh, anh là anh trai Doãn Nghi tôi mới là người mời mới đúng."
"Khách sáo rồi, mời!"
Ánh đèn xe rọi sáng một mảng tối phía trước, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.
Cả ba người bước vào đại sảnh, phục vụ liền trang trọng dẫn lỗi hai người lên tầng ba.
"Xoảng" Tiếng đồ vật rơi vỡ thu hút cả ba người phát ra từ phòng đối diện.
"Cô bị mù à, đổ hết đồ ăn vào người tôi rồi, bộ váy này rất đắt cô tính sao hả?"
Theo sau đó là tiếng chửi mắng chua ngoa từ một người phụ nữ.
Người phục vụ bên cạnh hơi nhăn mày, nhưng sau đó liền trở lại gương mặt lạnh lùng.
Doãn Nghi thì cảm thấy giọng điệu đó rất quen.
"Cậu đi gọi quản lý đi." Khương Duật Lãng thấy như vậy liền khoát tay cho phục vụ lui ra.
"Vâng!"
Doãn Nghi thấy kỳ lạ, nhân viên ở đây có vẻ rất quen biết anh thì phải.
"Chúng ta vào thôi, bàn đã chuẩn bị sẵn rồi." Thấy Doãn Nghi vẫn còn hơi ngơ ngác, Doãn Nghiêm liền lên tiếng.
"Hai người vào trước đi, em đi vệ sinh một lát."
Khương Duật Lãng liếc mắt nhìn cô, bàn tay đang nắm chặt tay cô không muốn buông.
Doãn Nghi cũng nhìn anh, ra hiệu anh rằng bỏ tay cô ra, vì cô muốn đi vệ sinh.
" Khụ,...Khương tổng, mời!" Doãn Nghiêm thấy tìnb huống ngại ngùng liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
"Em đi nhanh thôi!"
Doãn Nghi rút tay, đi nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Khi xong xuôi trở ra, cánh cửa vừa mở trước mắt cô liền hiện lên hình ảnh của một người quen thuộc.
Doãn Nghi cô và Hạ Tuyết này quả là có duyên đi đâu cũng gặp.
Cô ả đang dìu một người đàn ông say khướt đi ra từ phòng đối diện.
Trên người Hạ Tuyết là bộ váy ngắm củn cỡn cả trên và dưới.
Hạ Tuyết ngước mắt lên nhìn đúng lúc Doãn Nghi cũng đang nhìn cô ả.
"Doãn Nghi, sao cô lại ở đây?" Vẫn là cái bộ mặt kênh kiệu đó, cô ả chẳng thay đổi chút nào luôn muốn bới móc Doãn Nghi.
"Nghèo như cô mà cũng dám đến đây à?"
Doãn Nghi cười nhạt "Giàu như cô mà phải làm thế này à?"
Hạ Tuyết thu lại nụ cười chế giễu, ánh mắt lại lộ vẻ hung tợn.
"Liên quan gì tới mày?" Như lại chợt nghĩ ra gì đó cô ả lại nở nụ cười chế giễu cô.
"Lo cho bản thân mình đi, không biết tương lai thế nào đâu."
Doãn Nghi nhăn mặt, cô ta nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ vẫn chưa thôi cái trò quấy rối cô sao.
Nhưng cô chẳng quan tâm rồi đến một lúc nào đó, Hạ Tuyết phải nhìn nhận ra những điều bản thân mình đang làm là sai trái.
Mọi sự đố kỵ và ganh ghét của cô ả đổi lại chỉ là tổn thương chính bản thân cô ta mà thôi.
Lúc này, người mà Hạ Tuyể đang dìu liền ngẩng lên, Doãn Nghi quan sát thì anh ta trạc tuổi Doãn Nghiêm, trông hơi gầy có vẻ yếu.
Thấy ánh mắt Doãn Nghi tia đến mình, tên đó thấy Doãn Nghi xinh đẹp liền nổi lên háo sắc.
Hắn đẩy Hạ Tuyết sang một bên khiến cô ả ngã sõng soài ra mặt đất.
"A!" Cô ả kêu đau một tiếng "Anh Trịnh, anh làm gì thế?"
Doãn Nghi có lòng tốt định tiến lên xem Hạ Tuyết thế nào liền bị gã họ Trịnh này túm lấy cổ tay.
"Em gái xinh đẹp quá, đi chơi với anh không?" Hắn nói với điệu ngà ngà say.
Doãn Nghi khó chịu, liền giật tay ra khỏi tay hắn.
Trông gã này, không hiểu sao Hạ Tuyết lại dính đến loại người này.
Cô toan muốn bỏ đi thì hắn lại nắm lấy khủy tay cô.
"Ơ kìa em gái,..."
Chưa kịp để hắn nói hết câu, cô đã quay lại và cho hắn một bạt tai.
Lão Trịnh bị đánh bất ngờ lại thêm say rượu liền loạng choạng mấy bước về sau.
Lão ta trợn tròn mắt ôm một bên mặt đỏ bừng trừng trừng nhìn Doãn Nghi.
"Con tiện nhân này, mày dám đánh tao sao"?
Trong căn phòng sang trọng mang phong cách Nhật Bản, Doãn Nghiêm ngồi đối diện Khương Duật Lãng.
Ánh mắt Doãn Nghiêm nhìn Khương Duật Lãng có phần đanh thép hơn, Khương Duật Lãng cũng không kém, ánh mắt anh âm trầm đối mắt với Doãn Nghiêm.
Bầu không khí lắng xuống dần trở nên căng thẳng.
"Cậu Khương, mặc dù chúng ta là đối tác làm ăn, nhưng Doãn Nghi vẫn là em gái của tôi."
"Vâng, Doãn Ca có gì muốn cứ nói thẳng." Giọng điệu anh từ tốn, mang phong thái bức người.
"Cậu cũng biết gia cảnh nhà chúng tôi chứ? Tôi và Doãn Nghi cũng chỉ là anh em họ nhưng từ nhỏ tôi xem Doãn Nghi như em ruột mình..." Doãn Nghiêm dừng lại nhấp một ngụm rượu.
"Con bé luôn tự ti trước người khác vì hoàn cảnh gia đình của mình khi quyết định đến với một ai đó.
Con bé thật sự rất đáng thương..."