Tình Muộn

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay vận may của Cố Trì Tây rất thịnh vượng. Cách hắn đánh bài cũng giống như tính cách con người hắn, khiêm tốn bình thản, ổn định vững vàng. Nhưng đêm nay vận may của hắn tốt đến nỗi muốn khiêm tốn cũng không được, tiện tay bóc một quân bài cũng có thể khiến người cùng chơi choáng ván.

Lão Thẩm sờ sờ cằm, cười nói: "Người ta hay nói đen tình đỏ bạc, lão Cố,xem ra gần đay ông không được như ý?"

Cố Trì Tây không nói gì, tiện tay lấy một quân bài ném ra, sau đó hô lên, "Hồ ."

Lão Sở trừng lớn mắt nhìn bài của Cố Trì Tây, vỗ đầu một cái, "Lão Cố, hôm nay ông thật may mắn ! mới một lát mà đã khiến tôi thua vạn rồi , cứ theo cái đà nay chắc tôi không còn cái quần để về nhà mất."

Lão Thẩm cười to: "Coi ông nói kìa, sao vậy, cái công ty kia của ông lại thua lỗ nữa sao?"

Lão Sở lắc đầu, "Đừng nói nữa, bây giờ tôi là nỗi sỉ nhục của Sở gia, ngay cả đứa cháu trai lớn cũng chê cười tôi! Ông không biết tên nhóc Sở Thần kia đi theo Mạc Khiếu Bạch lăn lộn càng lúc càng lớn lối, không để người chú nhỏ là tôi đây vào mắt, đúng là đời sau hơn đời trước."

Lão Thẩm vỗ vỗ lão Sở: "Ông đó, ly hôn xong chỉ còn lại vỏ ngoài, bây giờ còn dư cái quần lót đã là không tệ rồi. Thật ra tôi còn muốn nói ông thua xa cháu trai mình, tiểu Thần ít nhất cũng có vợ có con. Nó gia đình sự nghiệp đều có, không có giống như ông, lập gia đình xong lại lập gia đình, sau đó lại lập gia đình một lần nữa, khi nào ông mới có thời gian thật sự để lập nghiệp chứ?"

Lão Sở vung tay ngăn chặn lời nói tiếp theo, "Tới địa ngục đi, nói chuyện y như ông già nhà tôi, đừng có mà kiếm chuyện làm tổn thương tôi! Ai nói phải lập gia đình mới có thể lập nghiệp, ông nhìn lão Cố xem, không lập gia đình nhưng sự nghiệp vẫn lớn như thường."

Cố Trì Tây cười mà không nói.

"Đúng rồi lão Cố, ông cùng cô gái kia thế nào rồi? Cuối cùng là có thể đoạt được vào tay hay không? Sao tôi nghe tiểu Thần nói cô gái kia cùng Trương Dật Bạch xem mắt rồi bị ông bắt đi?" Lão Sở hỏi.

Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, tên nhóc Trương Dật Bạch này chán sống rồi, dám buôn chuyện về hắn.

Lão Thẩm cười nói: "Nghe nói là đã chia tay, không biết có còn hi vọng hay không."

Lão Tần như thầy tu ngồi thiền, nghe được câu này hắn hé mở đôi mắt, nhìn về phía Cố Trì Tây, vừa vặn cùng Cố Trì Tây bốn mắt nhìn nhau

Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ cười, "Ừ, không còn hi vọng."

Lão Sở cùng lão Thẩm nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ha hả.

"Không thể tưởng được cô gái kia lại cứng rắn như vậy, thế mà lại có thể khiến ông không có biện pháp ?" Lão Sở vỗ tay cười nói.

"Không đến mức đó chứ, lão Cố ông mà cũng có lúc khốn đốn sao?" Lão Thẩm cũng cười .

Lão Tần rốt cuộc mở miệng nói: "Lão Cố, chia tay là tốt rồi, hai người không nên ở bên nhau."

Câu nói vửa kết thúc, ba người kia đều đồng loạt nhìn về phía lão Tần, Cố Trì Tây hỏi: "Nói như thế là sao ?"

"Đúng vậy, lần trước ông xem tướng tay người ta, rốt cuộc là nhìn ra cái gì ?" Lão Thẩm sờ cái ót trơn bóng hỏi.

Lão Tần uống một ngụm trà, lại cầm quạt quạt hai cái sau đó chậm rãi mở miệng nói : "Cô gái này có mệnh số như lục bình trôi trên sông, dù cho có thể có được sự yên bình trên mặt nước trong chốc lát nhưng cuối cùng cũng lại bị thổi trôi qua khỏi phía Tây hồ của ông."

Gặp Cố Trì Tây trầm mặc không nói, lão Thẩm như có đăm chiêu hỏi: "Ý của ông là, lão Cố đã được định sẵn là sẽ không bắt được cô gái này, cô ấy vẫn sẽ thoát đi?"

Lão Tần thở dài, "Lục bình trôi sông là số gặp nạn, dù cho có thể ở yên một chỗ nhưng cũng chỉ có thể qua nửa đời người, khi nàocó sóng gió kéo đến, thì số mệnh sẽ không được yên bình nữa. Lục bình vốn không có rễ, lão Cố, ông vẫn là buông tha cho cô gái này đi, đừng quấy rầy cô ấy nữa."

Đôi mắt Cố Trì Tây sẫm lại, đối diện với Lão Tần nhưng lại không nói gì.

Lão Thẩm cùng lão Sở liếc mắt nhìn nhau, sau đó hiểu ý của đối phương dốc sức hòa giải, "Lão Tần ông bớt nói mấy chuyện tà ma đi, xem chỉ tay của người ta có chút xíu sao có thể nói nhiều như vậy được, càng ngày càng nói dóc."

Lão Sở vội vàng hỏi: "Chỉ là một cô gái nhỏ thôi, có gì hay chứ, lão Cố không phải thiếu phụ nữ, ngày khác tôi lại giới thiệu cho ông vài người."

Cố Trì Tây cười cười, "Lão Tần mà xem tướng thì luôn luôn đúng."

Lão Tần híp mắt, "Quá khen."

Cố Trì Tây cười hỏi: "Vậy có phải tôi cách xa cô ấy ra thì một đời này cô ấy có thể sống yên ổn không lo không nghĩ ?"

Tay Lão Tần cầm chén trà khẽ nhúc nhích, "Chỉ sợ thời gian đã muộn."

Cố Trì Tây bình tĩnh đứng dậy, tiện tay đem tiền cọc đánh bài trên bàn rải ra, "Hôm nay đến đây thôi, tôi hơi mệt, về trước đây." Nói xong hắn đi thẳng ra khỏi phòng.

Lão Thẩm thở dài, chỉ vào Lão Tần nói: "Cái miêng này của ông không bao giờ nói được lời hay! Lão Cố người ta yêu thích một cô gái thôi,có gì lớn lao đâu, ông cần gì phải nói nhiều như vậy chứ?"

Lão Tần buông tay, mắt nhỏ híp lại thành một khe hở: "Là các ông hỏi tôi."

Lão Sở nhìn tiền cọc trên bàn, vui vẻ nói: "Xem ra lão Cố nổi giận thật rồi, ngay cả tiền thắng bài cũng không lấy." nói xong hắn gôm hết tiền cọc trên bàn về phía mình lại bị lão Thẩm đánh một cái.

"Vô dụng!"

Lão Sở cười cười: "Tôi thấy lão Cố lần này yêu thật rồi, lão Thẩm ông xem thử có nên đi giúp ông ấy một phen không ? Sao tôi thấy ông ấy như đã cam chịu rồi thì phải?"

Lão Thẩm thở dài: "Cái này không dễ giúp đâu, Lão Tần đã nói cô ấy là lục bình trôi sông, lở như tôi nhúng tay vào lại càng rối càng làm mọi thứ đảo lộn thì làm thế nào ?"

Cố Trì Tây một đường lái xe trở về Giang Phong Uyển, tâm trạng không cách nào tốt lên. Chính xác mà nói là thời gian gần đây tâm trạng của hắn chưa từng tốt lên, nhưng vừa rồi mấy câu nói của Lão Tần đã hoàn toàn khiến tâm trạng của hắn như bị đóng băng.

Nếu như là người khác nói, hắn cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng cố tình người nói là lão Tần.

Lão Tần trước giờ xem tướng luôn luôn đúng.

Đây là chuyện mà bọn họ luôn công nhận, từ lúc Lão Tần nhận con chó Labrador nhà Cố Trì Tây làm em trai bảo vệ cái mang cho mình, đối với bọn họ Lão Tần giống như một vị bán tiên.

Lục bình trôi sông.

Cố Trì Tây nhìn nước sông cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ sát đất, một cô gái tốt như vậy, hoạt bát ấm áp như ánh sáng lúc mặt trời mới mọc, sao lại có số mệnh như lục bình trôi sông?

Bóng đêm đã dày dặc, nước sông trong vắt chảy cuồn cuộn không ngừng. Cố Trì Tây thở dài, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, hít hai cái rồi dập tắt. Sau đó hắn xoay người tới chỗ túi áo lấy cái điện thoại ra, mở album ảnh, lật từng tấm hình, nhìn khuôn mặt cô bé con tươi cười dưới ánh mặt trời sắc vàng rực rỡ .

Hắn vẫn luôn yêu nụ cười này, đảo mắt cũng đã nhiều năm rồi.

Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khi đó cô còn là một cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo thun cực rộng xắn hai bên tay áo, trên khuôn mặt trắng trẻo với đôi mắt to tròn, vẻ mặt hứng khởi.

Cô đi tới trước mặt hắn nở nụ cười như một thiên sứ, "Chú ơi, cháu là tình nguyện viên của Hội chữ thập đỏ, chúng cháu đang vì nạn nhân vụ sập hần vận đông hiến máu, xin hỏi nhóm máu của chú là gì ? Vì lòng nhân ái chú có thể tới hiến máu cho các nạn nhân hay không?"

Khi đó hắn đang ở gian đoạn vô cùng sốt ruột, sau trận động đất chính phủ ra mệnh lệnh yêu cầu thanh tra triệt để vấn đề chất lượng kiến trúc, nhưng vào giờ phút quan trong mà mấy khu nhà chung cư dưới tay hắn lại xảy ra sự cố, vài công nhân bị thương, kết quả quản đốc dẫn đầu làm ầm ĩ không nói còn kích động những người mua nhà đòi tiền lại, đồng thời bên trên cũng phái người xuống điều tra. Trong lúc nhất thời mọi mũi tên đều bắn ra, hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Ngay trước ngày mở cuộc họp về việc nhận thầu bắt đầu, hắn một thân một mình lái xe tới công trường, đậu xe ở đường cái đối diện, còn chưa đi kịp đi qua đã đụng phải cô gái bé nhỏ có nụ cưới ấm áp này, còn khuyên hắn hiến máu.

Trước nụ cười kia hắn đờ người một hồi, hơn nửa ngày không biết nên trả lời cô như thế nào.

Cô bé con nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó cười nói: " Chú à không sao đâu, nấu chú không muốn cũng không sao. Bọn cháu đang ủng hộ mọi người hiến máu, không phải là bắt buộc chú đâu."

"A..." Đối với một cô bé thuần khiết như vậy, hắn không biết nói như thế nào cho phải.

Cô bé con cười cười, thuận miệng nói : " Bây giờ khí trời rất tốt, chú nên vui vẻ mới phải nha !" Sau đó cô bé xoay người rời đi.

Hắn lại nhịn không được mở miệng nói: "Chờ một chút."

Cô bé con xoay người, đôi mắt to ướt át nhìn hắn chờ mong.

"Nếu không…ngày mai đi…ngày mai chú sẽ trở lại hiến máu." Hắn chỉ là không đành lòng cự tuyệt tấm lòng tốt đẹp của cô bé này.

Khuôn mặt của bé con khi đó nở ra một nụ cười rực rỡ, "Hay quá, ngày mai cũng được!" Nói xong bé con từ trong túi móc ra một viên kẹo, vỏ kẹo trong suốt bên trong có một viên kẹo màu hồng anh đào, nhét vào tay hắn, " Chú à, cháu thấy chú không được vui, cháu cho chú một viên kẹo, ăn nó vào tâm trạng sẽ tốt hơn!"

Hắn cầm kia viên kẹo kia, dở khóc dở cười.

"Chú ơi, ngày mai ở nơi này, không gặp không về!" Cô nói.

Hắn nắm kia viên kẹo kia, cười gật đầu, không gặp không về.

Cố Trì Tây nhìn màn hình di đông đến mê mẫn, một hồi lâu mới phát hiện Lão Tần không biết khi nào đã tỉnh ngủ, đang dùng hai cái vắt víu lên người hắn, liều mạng vẫy đuôi. Hắn cười cười, buông di động, xoa xoa đầu Lão Tần, lẩm bẩm: "Lão Tần, chẳng lẽ mày cũng nhớ San San sao ?"

Có một khoảnh khắc, chỉ gặp mặt một lần nhưng đã ghi lòng tạc dạ.

Đáng tiếc ngày hôm sau hắn không có thời gian đi thực hiện hẹn ước, chỉ là hắn ở phía xa xa , ngồi ở trong xe chụp một tấm ảnh tươi cười của cô bé kia. Nhưng viên kẹo cô hắn, hắn vẫn để trông túi, viên kẹo này như mang lại một sức mạnh vô hình cho hắn. Vì thế vào thời khắc khốn đốn đó, hắn đã ra quyết định quyên số tiền hơn trăm triệu cho vụ động đất. Hành động này khiến cho mọi người kinh ngạc, người nào cũng mắng hắn điên rồ. Nhưng mà không bao lâu sau, nhưng người đã mắng hắn kia đều khen hắn nhìn xa trông rộng, có tài lãnh đão. Lão Thẩm nói, chiêu liều chết đến cùng này của hắn, tìm đường sống trong chỗ chết có thể ghi vào sách sử các giải pháp thoát khỏi khủng hoảng .

Nhưng không ai biết rằng người mang lại dũng khí cho hắn ra quyết định này chính là cô bé con đã nói với hắn không gặp không về kia.

Sau ba ngày lỡ hẹn, hắn đã cố ý lái xe tới nơi đó tìm cô, nhưng xe hiến máu đã đi đến nơi khác. Hắn đã từng có ý định cho người tìm kiếm, nhưng rồi hắn cũng yên lặng từ bỏ ý định.

Tìm được thì có ích gì chứ? Hắn còn có thể làm cái gì đây?

Một cô be xin xắn như thiên sứ, hắn chỉ có thể đứng từ xa yên lặng chúc cô trưởng thành hạnh phúc mà thôi.

Khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ rằng duyên phận của bọn họ có thể tiếp nối về sau .

Vì thế hai năm sau, khi hắn được đại học A mời làm khách quý ngồi ở dãy thứ nhất trong khán phòng, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn mặt váy trắng bước lên bục đại diện cho sinh viên mới phát biểu, khi đó hắn đã nghĩ duyên phận thật là thần kì.

Thật ra Cố Trì Tây không tin vào số mệnh, nhưng ở cái thời khắc đó, hắn cảm thấy duyên phận giữa người và người thật sự rất kì diệu.

Chỉ tiếc, cô không nhớ rõ hắn . Khi tầm mắt của hai người giao nhau trên khán đài, hắn biết cô đã sớm quên câu nói "Không gặp không về" kia.

Kỳ thật Cố Lâm Lâm chưa từng nhắc đến Tùng San, Cố Trì Tây cũng chưa từng ở trước mặt người khác nhắc tới Tùng San. Nhưng có một lần, lão Sở trong lúc vô tình đã phát hiện ra ảnh chụp trên điện thoại di động của hắn, tên đó chỉ vào mũi hắn cười hắn là người đàn ông mới biết yêu.

Hắn mới giật mình cảm thấy, thì ra chuyện là như vậy.

Nhưng là khi hắn không thể ức chế cảm xúc trong lòng tới đại học A tìm cô thì thấy cô cùng một nam sinh khác nắm tay nhau, vì nói vừa cười chậm rãi bước đi trong sân trường. Sau đó hắn cười một cách bất đắc dĩ, thật là một cảnh tượng hài hòa.

Vì thế hắn lại lấy ra di động chụp lại khoảnh khắc ngọt ngào kia, giống như nó là một kết cục hoàn mỹ trong phim ảnh.

Nhưng hắn lại không thể tưởng tượng được rằng Cố Lâm Lâm quậy phá một hồi lại khiến kết cục trong truyện cổ tích thay đổi,

Lão Tần giống như nghe hiểu lời hắn, ngoeo nguẩy cái đầu dùng chân bấu víu lên người hắn sủa “gâu gâu” . Cố Trì Tây cười cười, như hiểu được ý muốn của lão Tần, nếu đã là hắn thì sao có thể buông tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio