Phương Tiểu Tiệp cảm thấy gần đây mọi chuyện thật huyền diệu. Căn phòng kia vừa được dọn dẹp sau khi bị Cố Lâm Lâm đập phá xong, hôm nay lại tới Uông Tiểu Kinh vào ở. Người nhà này, sao không chịu yên tĩnh chút nào hết vậy.
Không chỉ Phương Tiểu Tiệp cảm thấy thế, mấy y tá cấp dưới phục vụ phòng VIP cũng nhịn không được bàn luận xôn xao, họ ngầm suy đoán không biết nữ cường nhân này có phải bị đứa con gái hung dữ như gấu của bà ta đánh hay không.
Mặc kệ như thế nào, nữ cường nhân này ít nhất không khóc lóc phá hoại của công, chích thuốc thay thuốc cũng rất phối hợp, so với cô tiểu thư khóc lóc om sòm kia dễ chịu hơn nhiều. Phương Tiểu Tiệp biết Uông Tiểu Kinh nằm viện, vẫn giữ vững thái độ làm việc đâu ra đó của y tá trưởng, không bước vào phòng bệnh ấy một lần nào.
Nhưng Phương Tiểu Tiệp vẫn khó tránh khỏi chú ý tới, bà muốn biết Cố Trì Tây có tới thăm bệnh hay không. Kết quả liên tục quan sát mấy ngày, bà mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều, đừng nói Cố Trì Tây không tới, Uông Tiểu Kinh ở căn phòng đó mấy ngày nhưng không hề có khách bên ngoài tới thăm.
Vì thế Phương Tiểu Tiệp lại yên lặng cảm thán nữ cường nhân này cũng thật đáng thương. Bà muốn gọi điện thoại cho San San nói chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định. Bởi vì lão Tùng không đồng ý, Tùng Chí Quân nói những chuyện rắc rối này San San biết càng ít càng tốt, cứ để cho con gái ngoan của bà sống cuộc sống hạnh phúc êm đềm thôi.
Vào thứ bảy, khi trực ban ca sáng, Phương Tiểu Tiệp đi tầng trên tầng dưới kiểm tra, lúc chuẩn bị về văn phòng thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang đứng đón gió xuất hiện trong tầm mắt. Cuối tháng hai thời tiết còn rất lạnh, người đó chỉ mặc quần áo bệnh nhân trên người, gió lạnh thổi tới thấu xương. Phương Tiểu Tiệp bất đắc dĩ đi tới, vừa đẩy cửa ra đã bị không khí lạnh lẽo bên ngoài khiến toàn thân run rẩy.
"Bà đừng đứng đó quá lâu, coi chừng cảm lạnh lại phải ở bệnh viện thêm vài ngày nữa đấy.” Phương Tiểu Tiệp nói.
Uông Tiểu Kinh quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng không có buồn vui, ngón tay gầy guộc đang kẹp một điếu thuốc.
Phương Tiểu Tiệp nhíu mày, "Sao bà có thể hút thuốc ở đây chứ, trong bệnh viện cấm hút thuốc bà không biết sao?"
Uông Tiểu Kinh thở dài, dập tắt điếu thuốc trên tay, tiện tay ném xuống đất.
Phương Tiểu Tiệp càng tức giận, bà nghĩ chẳng trách bà ta có thể nuôi nấng một đứa con gái như vậy, người mẹ này ngay cả hành vi cũng không có kỷ luật. Bà bước tới khom lưng nhặt tàn thuốc lên, đi vài bước tới chỗ thùng rác bên cạnh vứt vào. Không nói thêm gì nữa, xoay người đi khỏi đó.
Uông Tiểu Kinh lại mở miệng nói: "Bà là mẹ Tùng San đúng không?"
Phương Tiểu Tiệp quay đầu, đáp: "Đúng, Tùng San là con gái tôi.”
Uông Tiểu Kinh cười nhẹ, "Vẫn là bà biết cách dạy con.”
Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "Tôi cũng cảm thấy vậy.” Ít nhất tốt hơn bà.
Uông Tiểu Kinh ngẩng mặt lên nhìn trời, trời tháng hai ít nắng, bầu trời luôn âm u: "Gần đây tôi thường nghĩ, nếu như lúc trước tôi không kết hôn với Cố Trì Tây, tự dựa vào sức mình nuôi Lâm Lâm khôn lớn, thì đứa nhỏ này có thể hiểu chuyện hơn không.”
Phương Tiểu Tiệp nhìn khuôn mặt ốm yếu, bàn tay gầy guộc của bà ta, thở dài: "Haizzz, việc này đâu ai biết được chứ. Người ta nói con gái phải nuôi nấng trong giàu sang, nhưng nhà tôi lại chưa từng giàu có, tôi còn luôn hâm mộ những người như bà đấy.”
Uông Tiểu Kinh cười khổ, "Bây giờ tôi thấy, tiền chính là thứ vô dụng nhất trên thế gian. Lúc trước tôi cần tiền, rất nhiều tiền, kết quả ngay cả một chút tôi cũng không có nhưng vẫn sống được tới giờ phút này. Hiện tại tôi có tiền, rất nhiều tiền, nhưng lại không thể nuôi nấng con gái nên người, ngay cả cái nhà cũng không có.”
Phương Tiểu Tiệp nghe xong lời này thì hỏi: "Năm nay bà bao nhiêu tuổi?"
Uông Tiểu Kinh trả lời: "Tôi sinh tháng giêng, năm nay mới .”
Phương Tiểu Tiệp kinh ngạc, bà không thể tin được người phụ nữ này lại có thể ít hơn bà ba tuổi. Nhìn qua không giống chút nào.
Bà cười nhẹ rồi nói: "Tôi lớn hơn bà, năm nay tôi .”
Uông Tiểu Kinh giương mắt nhìn Phương Tiểu Tiệp, "Bà và Cố Trì Tây cùng tuổi?"
Phương Tiểu Tiệp cười cười, "Còn không phải sao, mẹ vợ và con rể cùng tuổi, chuyện này thật đúng là tin tức giật gân.”
Uông Tiểu Kinh sửng sốt, "Mẹ vợ?"
Phương Tiểu Tiệp nói: "Phải, San San đã đính hôn với Cố Trì Tây rồi, tính sang năm tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Uông Tiểu Kinh bật cười, "Cố Trì Tây thật sự rất nhanh tay, da mặt cũng rất dày.”
Phương Tiểu Tiệp không thèm để ý, nếu trong lòng bà đã nhận định người con rể này, thì đương nhiên sẽ không vì một câu nói của Uông Tiểu Kinh mà dao động.
"Nghe nói con gái bà không phải con ruột của Cố Trì Tây, cho nên nó lớn lên như vậy cũng không thể hoàn toàn trách bà, có lẽ là do nó thiếu tình thương của cha.” Phương Tiểu Tiệp nói, "Ông nhà tôi tuy không có tiền đồ gì to lớn, nhưng San San của chúng tôi đều là do một tay ông ấy chăm sóc.”
Uông Tiểu Kinh cười khổ, "Nếu không phải vì Cố Trì Tây, thì một nhà ba người chúng tôi có thể sống hạnh phúc như gia đình bà rồi.”
Phương Tiểu Tiệp hơi hơi nhíu mày, "Ý của bà là Cố Trì Tây phá hoại gia đình bà? Vậy sao bà còn lấy ông ta?"
Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Ngốc lắm phải không, tôi cũng thấy mình rất ngốc. Lúc trước tôi còn quá trẻ, muốn trả thù ông ta. Nếu ông ta đã khiến cho người tôi yêu nhất vào tù, khiến cho con gái tôi không có ba, tôi đây liền gậy ông đập lưng ông, tôi lấy ông ta, bắt ông ta làm ba của con tôi, khiến ông ta cả đời này cũng không thể cưới người con gái mình yêu.”
Phương Tiểu Tiệp nghe vậy thì thấy mơ hồ, "Vậy đâu phải bà đang hại ông ta, rõ ràng là hại chính bà và con gái của bà mà! Bà nhìn Cố Trì Tây bây giờ xem, ông ta không những ly hôn với bà mà còn có cuộc sống vui vẻ vô cùng, còn bà, ngay cả con gái ngoan cũng thành ra như vậy.”
Uông Tiểu Kinh cười tự giễu, "Đúng vậy, tôi ở bên ngoài vất vả làm ăn, liều mạng muốn đánh bại ông ta, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại.”
Phương Tiểu Tiệp vẫn mơ hồ, "Không đúng, nếu bà hận ông ta như vậy, ông ta không nên kết hôn với bà mới đúng chứ? Hai người rốt cuộc đã kết hôn như thế nào? Ngay cả con cũng không phải của mình, sao ông ta có thể chịu cắm sừng như vậy được?"
Uông Tiểu Kinh thở dài, "Bởi vì Cố Trì Tây là một tên tự cho mình là quân tử biết giữ chữ tín. Ông ta đã đồng ý với ba tôi rằng sẽ chăm sóc cho mẹ con tôi, nên khi tôi nói muốn kết hôn, ông ta không nói lời nào đã cùng tôi đi đăng kí.”
Phương Tiểu Tiệp càng cảm thấy mọi chuyện thực phức tạp, "Vậy tại sao ba của bà lại muốn phó thác hai mẹ con bà cho ông ta?"
Uông Tiểu Kinh im lặng, gió lạnh phất qua, bà run rẩy nói, "Bởi vì trước khi ba tôi qua đời, ông không thể nào tìm được người có thể chăm sóc cho hai mẹ con tôi.” Nói xong bà lại cười lạnh, "Đây chính là điểm lợi hại nhất của Cố Trì Tây, đều là do ông ta hại gia đình tôi tan cửa nát nhà, kết quả lại còn nhận cái danh tiếng tốt đẹp là chăm sóc cho mẹ góa con côi của Uông gia.”
Phương Tiểu Tiệp nhìn vẻ mặt thù sâu như biển của bà ấy thì cảm thấy thân phận của mình cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng bà vẫn cảm thấy tò mò. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Phương Tiểu Tiệp kinh hãi, "Bà họ Uông?"
Uông Tiểu Kinh cười cười, "Đúng vậy, tôi họ Uông. Uông Chính Mẫn là ba của tôi.”
Phương Tiểu Tiệp đứng hình ba giây, sau đó lập tức hít sâu một hơi. Muốn nói một câu gì đó nhưng chẳng thể nói thành lời. Uông Tiểu Kinh nhìn dáng vẻ kinh ngạc tột độ của bà, không hề thấy bất ngờ chút nào. Mấy năm nay bà đã nhìn thấy vẻ mặt này nhiều rồi.
Không nói thêm gì nữa, Uông Tiểu Kinh chỉ cười nhẹ, sau đó xoay người đi ra ban công. Phương Tiểu Tiệp nhìn cái bóng dáng nhỏ gầy đang rời đi, rồi lại giật mình.
Phương Tiểu Tiệp là một người sinh ra và lớn lên ở thành phố A, cho dù không thường xuyên xem tin tức, nhưng vẫn biết cái tên Uông Chính Mẫn này. Hơn nữa tuyệt đối là ấn tượng khắc sâu. Người này là người mà năm đó không phải đại nhân vật có tiếng nhất thì cũng là thứ hai, nổi tiếng không thua kém gì Mạnh Tích Minh bây giờ. Trong trí nhớ của Phương Tiểu Tiệp, khi đó từ sáng tới tối chỉ cần mở TV thì thấy đài truyền hình của thành phố A không ngừng đưa tin về người này. Trường Y - nơi Phương Tiểu Tiệp theo học tổ chức lễ tốt nghiệp, đã từng mời vị Uông bí thư này đến xem biểu diễn. Lúc ấy Phương Tiểu Tiệp là người múa chính, còn xuống đài tặng hoa cho Uông bí thư.
Đáng tiếc, không tới vài năm sau thì xảy ra một sự kiện, Uông bí thư này từ một người được vạn người kính ngưỡng trở thành một điển hình cho những người tham ô. Nghiêm trọng nhất là năm đó tất cả bản tin của thành phố A đều đưa tin về ông ấy, đài truyền hình còn làm một phóng sự vạch trần những hành vi phạm tội của ông.
Sau đó, bà còn nghe nói Uông bí thư bị xét nhà, vợ con ly tán cửa nát nhà tan, Uông Chính Mẫn cũng bị bắt giữ một tháng sau bệnh tim tái phát rồi qua đời. Đương nhiên, đây là tin tức của chính phủ, tin đồn thì lại có đủ loại, có người nói ông sợ tội tự sát, cũng có người nói ông ấy biết bí mật của chính phủ nên bị giết người diệt khẩu.
Thời gian thoáng cái đã hai mươi năm trôi qua, năm đó tin tức này rất chấn động nhưng giờ ít ai nhắc tới. Nếu không phải hôm nay Uông Tiểu Kinh nói ra chuyện mình là con gái của Uông Chính Mẫn, thì có lẽ cả đời này Phương Tiểu Tiệp cũng sẽ không nhớ lại chuyện xưa bà đã từng tặng hoa cho một người nổi tiếng như vậy.
Trong lúc nhất thời quá nhiều hồi ức ập tới, Phương Tiểu Tiệp cảm thấy mình không tiêu hoá nổi, đột nhiên bà kích động gọi cho Tùng Chí Quân, điện thoại vừa chuyển câu nói đầu tiên của bà là, "Lão Tùng, Cố Trì Tây trước kia là con rể của Uông Chính Mẫn!"
Sau khi Tùng Chí Quân nghe Phương Tiểu Tiệp nói huyên thuyên, cũng rất kinh hãi. Năm ấy khi Uông Chính Mẫn thất thế, Tùng Chí Quân chỉ là một công nhân viên chức nhỏ mới vào cơ quan, cùng lão Thái làm người sao chép văn kiện cho lãnh đạo. Khi đó còn dùng bút máy đầu quả trám nhúng vào mực xanh đen để viết trên giấy. Mà cấp trên phụ trách kiểm tra bản thảo của họ chính là Mạnh Tích Minh.
Nếu không phải Uông Chính Mẫn thất thế kéo theo một đám người rớt đài, Mạnh Tích Minh cũng không thể thăng tiến nhanh như vậy. Lão Thái khi đó cũng vì đi theo Mạnh Tích Minh nên mới có vị trí như hiện giờ, bỏ rất xa Tùng Chí Quân.
"Lão Tùng, ông nói xem chúng ta có nên hỏi Cố Trì Tây hay không, sao tôi cứ thấy không yên lòng.” Phương Tiểu Tiệp nói.
Tùng Chí Quân nhăn mày lại, "Đây đều là chuyện của hai mươi năm trước rồi, sao chúng ta hỏi được chứ?"
"Nhưng sau khi nghe Uông Tiểu Kinh nói chuyện, tôi không cảm thấy bà ấy là người nói dối. Lỡ như Cố Trì Tây thật sự là người khiến Uông bí thư rớt đài...” Phương Tiểu Tiệp càng nói giọng càng nhỏ.
Tùng Chí Quân nói: "Bà đừng suy nghĩ lung tung nữa, hai mươi năm trước Cố Trì Tây cũng chỉ là một tên nhóc vừa mới tốt nghiệp đại học, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy. Thế này đi, tuần này chúng ta mời anh ta tới nhà ăn cơm, sau đó hỏi thăm một chút, bà đừng nên nói những chuyện này cho San San, khiến con nó không an lòng.”
Một mình Uông Tiểu Kinh quay về phòng bệnh, nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, yên tĩnh giống như pho tượng.
Thật ra vết thương trên đầu bà đã tốt hơn rồi, có thể xuất viện nhưng bà không muốn xuất viện. Bà đã nói với thư kí của mình, mấy ngày nay bà cần tĩnh dưỡng, không cần ai tới thăm cả. Vì ai bà cũng không muốn gặp, ngay cả Cố Lâm Lâm.
Xe của bà đậu ở công trường ba ngày, rốt cuộc cũng chờ tới ngày tới lượt Trịnh Bình Đông ra lao động. Bà cho mấy cảnh ngục mỗi người ba vạn để có thể gặp mặt ông ấy trong xe một lần. Tuy rằng chỉ còn hai tháng cuối cùng, nhưng ngay cả một ngày bà cũng không thể đợi nữa.
Ông ấy ở trong bốn bức tường cao đó hai mươi năm, cũng từ chối thăm hỏi của bà hai mươi năm.
Bà biết ông ấy hận bà, cho nên bà mới muốn giải thích. Bà đã dùng tất cả thủ đoạn, để cho ông ấy biết, bà lấy Cố Trì Tây không phải vì vứt bỏ ông ấy, mà vì muốn cứu ông ấy.
Cuối cùng khoảnh khắc khi nhìn thấy Trịnh Bình Đông, Uông Tiểu Kinh cảm thấy trời đất như đảo lộn.
Người đàn ông này, tóc đã cắt ngắn, nhìn từ xa đã thấy tóc điểm hoa râm. Chân mày của ông đều tăm tắp, ánh mắt tĩnh lặng như nước, không hề gợn sóng, làn da đen sạm, tư thế đi đứng cũng không còn linh hoạt.
Chỉ nhìn vậy thôi, đôi mắt của Uông Tiểu Kinh đã đẫm lệ. Người đàn ông này, bà đã chờ đợi hai mươi năm, sao có thể thành ra thế này chứ?
Thậm chí bà không biết nên mở miệng nói câu gì đầu tiên.
Hai mươi năm bị giam trong ngục đủ để khiến cho một người đàn ông hào hoa phong nhã biến thành một phạm nhân lạnh lùng khô khan. Ông nhìn bà một cái nhưng cũng không nói gì. Ước chừng hai người nhìn nhau nửa phút, cuối cùng ông cũng mở miệng nói một câu, vẫn là "Bà đi đi.”
Từ lúc đó Uông Tiểu Kinh hoàn toàn không thể nghe thấy gì nữa. Tâm trí ngay cả lúc phạm nhân vùng lên đánh cảnh ngục bà cũng không biết, lúc bà lấy lại tinh thần đã nghe thấy tài xế liều mạng hét lớn, "Uông tổng, chạy mau!"
Lúc bà quay đầu lại, phát hiện Trịnh Bình Đông đã bị đánh ngã xuống đất, bà liền quên mình chạy qua.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là thư kí của Uông Tiểu Kinh, người duy nhất Uông Tiểu Kinh cho phép tới phòng bệnh. "Uông tổng, đã xác định rõ vết thương của Trịnh Bình Đông không nặng, bây giờ cũng đã tỉnh lại rồi. Hôm kia Cố tổng đã gặp ông ấy.”
Uông Tiểu Kinh mở to mắt, "Cố Trì Tây gặp ông ấy?"
Thư kí nói: "Vâng, là gặp riêng, cho nên không biết rốt cuộc bọn họ đã nói những gì.”
Uông Tiểu Kinh thở dài, lại hỏi: "Chuyện đó sao rồi?"
Thư kí nói: "Sau khi Cố tổng gặp mặt Trịnh Bình Đông đã tới tìm cục trưởng Trần ăn một bữa cơm, có vẻ ông ấy sẽ không bị gia hình, có lẽ sẽ được ra tù đúng hạn.”
Uông Tiểu Kinh cười lạnh, "Không ngờ ông ta lại muốn làm người tốt.”
Tùng San ở nhà hầm thịt cho Cố Trì Tây, trước khi đi cô cũng đã học được bí quyết của lão Tùng, cho nên cô muốn trổ tài cho Cố Trì Tây thấy. Cố Trì Tây ăn rất vui vẻ, khó có bữa nào ăn tới tận hai bát cơm. Tùng San cảm thấy rất có thành tựu, nên liền ầm ĩ muốn hắn ăn thêm.
Cố Trì Tây cười buông đũa, "Anh đã no lắm rồi, hôm nay ăn nhiều quá.”
Tùng San không đồng ý, "Đều do bình thường anh ăn ít quá, nhìn anh xem, anh gầy lắm.”
Cố Trì Tây bật cười, "Anh đang giữ dáng đó, chẳng lẽ em muốn anh thành người mập mạp sao?"
Tùng San cười rất ngọt, "Nếu anh mập, em sẽ mập cùng anh, như vậy thật tốt, sẽ không có áp lực.”
Cố Trì Tây cười ha ha, kéo tay cô, ôm cô đặt trên đùi, "Em muốn mập giống như lúc còn nhỏ sao?"
Tùng San bĩu môi, "Nếu em mập anh không thích em sao?"
Cố Trì Tây hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Thích, đương nhiên thích, nhiều thịt hôn mới thoải mái.”
Tùng San trừng hắn, "Lưu manh.”
Cố Trì Tây bóp eo cô, "Gần đây hình như em hơi mập ra.”
Tùng San kinh hãi, "Hả? Thật sao?" Nói xong cô vội vàng đứng lên, chạy đến trước gương nhìn trái nhìn phải, thở hổn hển, "Mập chỗ nào? Bụng sao?"
Cố Trì Tây cười bóp trán, từ phía sau ôm lấy cô, cắn vào tai cô, "Không mập chút nào, lừa em thôi.”
Tùng San nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như gương của hắn, có chút nghi ngờ, "Thật không?"
Cố Trì Tây gật đầu: "Đến Hồng Kông sẽ gầy ngay thôi, nơi đó rất nóng, ra nhiều mồ hôi.”
Tùng San "A" một tiếng, quay đầu cắn một cái trên đầu vai hắn, "Anh thật xấu!"
Lão Tần lười biếng dựa vào sofa, ngay cả đầu cũng lười nâng, gần đây nó đã quen với chuyện hai chủ nhân của nó đùa giỡn ầm ĩ xem như không sự tồn tại của nó. Ngoắc ngoắc cái đuôi, Lão Tần sủa "Gâu gâu", haizzz, thật chán.