Tinh Ngự

chương 117: bốn tầng của kiếm điển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lão bản, ngày hôm nay vẫn còn mở cửa sao?

Thành bắc của Tinh Lam thành, tại một cửa hàng tên là Tư Khoa, tên tiểu nhị nhìn lão bản của mình hỏi ý kiến.

La Lập Phi là lão bản của cửa hàng chuyên buốn bán đồ thủy sản, bất quá đây chỉ là nghề nghiệp bên ngoài của hắn, mà nghề nghiệp ngầm của hắn chính là mật thám của Đô Long công quốc tại Tinh Lam thành, những người như hắn được gọi là ám thung (quân cờ ngầm).

Sống ở Tinh Lam thành hơn hai mươi năm rồi, sinh ý của La Lập Phi vẫn bình thường, hắn cũng vẫn cẩn thận đem một ít tin tức ở Tinh Lam thành truyền về nước. Mấy tin tức đó đủ để cho người thân của hắn ở trong nước sinh sống khá tốt. Mà hắn cũng không đến mức bị Tinh Lam công quốc đặc biệt quan tâm. Ngày hôm nay đúng lúc truyền tin tức Kiều Sâm Đặc nguyên soái đánh bại Tất Phong, hắn cũng chìm đắm trong niềm hưng phấn cực lớn, hầu như đã quên mất bản thân cũng không phải là người của Tinh Lam công quốc.

Trên thực tế, La Lập Phi đã sớm quen với cuộc sống ổn định này, tuy rằng không thể lập nên được công trạng kinh thiên gì, nhưng hắn lại rất quí trọng nó. Suy cho cùng ổn định mới là phúc, không phải sao?

Từ đêm qua sự ổn định này lại bắt đầu bị phá vỡ, một đội ngự lâm quân tựa như mãnh hổ tràn vào cửa hàng ở đối diện, bắt đầu nghiêm mật vặn hỏi. La Lập Phi trơ mắt nhìn lão bản bên đó bị mang đi, nếu không phải nhờ có bọn chúng kêu ra thân phận của ông ta, ngay cả chính hắn cũng không thể ngờ lão đầu gầy gò, trung thực kia dĩ nhiên cũng là một mật thám! Thậm chí thân phận cùng cấp bậc cũng không thấp.

Tròn cả đêm, trái tim của La Lập Phi đập nhanh liên hồi, lẽ nào Tinh Lam thành bắt đầu triệt để thanh trừng Ám Thung sao? Nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh gì lớn, sao hôm nay lại khác thường như thế? Bởi các thế lực ở khắp nơi trên Thần Vẫn đại lục có quan hệ rắc rối, phức tạp, loại tổ chức như Ám Thung căn bản không có khả năng trừ tận gốc, thậm chí là một vài thế lực cũng cần những thế lực đối địch như Ám Thung giúp truyền tin tức ra ngoài, có rất ít nơi hành động như Tinh Lam công quốc vừa rồi.

La Lập Phi rất sợ hãi, hắn rất sợ cuộc sống ổn định nhiều năm qua của mình bị phá vỡ, đối diện với lão đầu bị bắt đi như vậy, hắn có thể dề dàng suy đoán số phận sau này của ông ta chính là cả đời này bị giam giữ tại Tinh Lam công quốc. Thậm chí ngay cả thế lực phái ông ta lẻn vào cũng không có khả năng ra mặt vì ông ta.

Đây là quy tắc, mà cũng là mặt đau buồn của Ám Thung.

La Lập Phi thậm chí đã chuẩn bị xong cho việc bị bắt giam trong ngục, thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc ngự lâm quân tiến vào cửa hàng lại chỉ hỏi một vấn đề thật sự khiến hắn không hiểu nổi, chính là Lăng Phong là ai? Ai muốn ám sát hắn?

Nhiều năm lãnh tĩnh đã giúp La Lập Phi thong dong trả lời vấn đề này, mà ngự lâm quân khi văn hỏi hắn hình như cũng hiểu được hắn không có chút gì khả nghi, lại tiến vào trong nhà lục soát. Sau khi ngự lâm quân rời đi, cả người La Lập Phi đầy mồ hôi lạnh.

Sống sót sau tai nạn!

- Lão bản, lão bản...?

Tên tiểu nhị thấy hắn thất thần, vội vã cẩn thận hỏi thăm.

- Mở! Sao lại không mở chứ?

Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, La Lập Phi âm thầm nổi nóng.

... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trong vô tận hư không, một thanh kiếm linh màu trắng bạc đang không ngừng xoay tròn, bên trong hạch tâm của nó một đoàn linh hồn hai màu đen trắng cũng không ngừng xoay tròn. Mỗi một lần xoay tròn đều cướp lấy vô số niệm thức lưu quang màu trắng bạc từ xung quanh, vì vậy đoàn linh hồn tại hạch tâm ngày càng trở nên phát sáng chói mắt, đồng thời mơ hồ còn bao hàm tinh hoa bên trong.

Xung quanh kiếm linh, hai thanh kiếm nguyên không ngừng dọc theo một quỹ tích huyền diệu xoay tròn, quang mang do kiếm nguyên màu hồng phát ra so với mặt kiếm nguyên kia lóa mắt hơn nhiều lắm. Lăng Phong biết đây là do bản thân hắn tu luyện Hỏa hệ chân võ quyết. Mà mặt kiếm nguyên kia cho tới giờ vẫn chỉ im lặng, không nhìn ra nó có tác dụng gì đặc biệt. Đôi khi Lăng Phong còn cảm thấy có khi nào thanh kiếm nguyên này có chút yếu kém?

Lăng Phong chán nản thôi động kiếm nguyên vô sắc một chút, thấy nó hơi run lên, rồi chợt vận chuyển theo quỹ tích trước kia, cảm giác ngược lại có vài phần thú vị.

- Tiểu tử.

Đột nhiên một thân ảnh xuất hiện trong hư không!

Lăng Phong đang mải suy nghĩ thì bị chấn động, khi thấy rõ thân ảnh trước mặt, hắn kinh hỉ nói:

- Sang Sư? Ngươi tỉnh rồi sao?

- Ngươi làm được lắm.

Sang Sư mỉm cười, ánh mắt của hắn hướng về phía kiếm linh đang không ngừng xoay tròn nói:

- Kiếm linh có thể đạt được tốc độ tiến hóa nhanh như vậy, thật sự là có chút nằm ngoài dự liệu của ta a, xem ra đôi khi bị thụ thương cũng vẫn có lợi nha!

- Ngài biết ta bị thương?

Lăng Phong có chút oán giận nói, lời của Sang Sư vừa rồi cho thấy hắn đã nhìn thấy mình bị Mông thị huynh đệ ám sát, thế nhưng hắn lại trơ mắt nhìn mà không ra tay trợ giúp. Không biết vì sao tuy rằng chưa từng chính diện nhìn thấy Sang Sư xuất thủ qua một lần, nhưng Lăng Phong vẫn cảm thấy hắn còn con bài ẩn dấu khá tốt, dường như chỉ cần hắn xuất thủ thì dù đối mặt với bất kỳ trắc trở gì cũng không có sợ!

- Ha hả, tiểu tử, ngươi đừng có lại muốn lười biếng.

Sang Sư vui vẻ cười lớn, dường như nhận ra ý nghĩ của Lăng Phong, nói:

- Lần này ta không có xuất thủ giúp ngươi, mà ngay cả ngày sau ngươi có gặp phải khốn cảnh như vậy, ta cũng sẽ không giúp ngươi.

Ngừng lại một chút, sau đó hắn lại nói tiếp:

- Không có trải qua khó khăn tôi luyện, ngươi sao có thể chân chính trưởng thành được?

Lăng Phong không nói gì, từ nhỏ ở huấn luyện doanh đã rèn đúc cho hắn một tâm linh cứng cỏi, không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Trên thực tế câu nói giận dỗi vừa rồi bất quá cũng chỉ vì đã lâu không gặp lại Sang Sư, nên mừng rỡ tới mức không biết biểu đạt ra sao mà thôi. Nói cho cùng, hắn vẫn là kẻ sống nội tâm, bản chất con người hắn dường như có phần giống với kiểu "người không biết biểu đạt tình cảm".

- Sang Sư, linh hồn của ngài có phải đã hồi phục rồi không?

Lăng Phong nói sang chuyện khác, lần trước Sang Sư bị rơi vào trạng thái ngủ say cũng bởi vì trợ giúp hắn huyễn hóa kiếm nguyên mà tổn hao quá nhiều ý lực, lúc này hắn trở lại có phải đại biểu đã tĩnh dưỡng tốt rồi không?

Lắc đầu, Sang Sư nói:

- Còn chưa có hồi phục, lần này cũng nhờ niệm thức của ngươi đột nhiên tăng mạnh, ta mới có thể xuất hiện trong thời gian ngắn, sau này ta vẫn cần ngủ say thêm một thời gian nữa.

Lăng Phong có chút thất vọng, từ khi bị một linh hồn quái dị phụ thể, rồi đến khi quen thuộc với sự hiện hữu của hắn, lúc này không có Sang Sư ở bên cạnh, hắn cảm giác có chút kỳ lạ. Hơn nữa, hoàn toàn là nhờ vào sự trợ giúp của Sang Sư hắn mới có thể thoát khỏi Băng Phong thành, dần dần bộc lộ tài hoa xuất chúng.

- Yên tâm, chỉ cần niệm thức của ngươi chiếu theo tốc độ hiện tại tiếp tục phát triển, không cần bao lâu ta sẽ có thể tĩnh dưỡng xong.

Sang Sư suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

- Hoặc giả, cũng có một biện pháp giúp ta mau chóng hồi phục như cũ.

- Biện pháp gì?

Lăng Phong vội hỏi.

- Ngươi giống như lần này tiếp tục thụ thương, như vậy niệm thức của ngươi sẽ nhanh chóng tiến hóa đủ để đạt đến trình độ giúp ta hồi phục hoàn toàn.

...

Lăng Phong không còn gì để nói, kẻ ngốc cũng nhìn ra Sang Sư muốn trêu chọc hắn. Không hiểu vì sao mọi người cứ ở bên cạnh Lăng Phong một thời gian, đều không nhịn được muốn nhìn thấy bộ dáng khốn khổ của hắn.

- Ha ha...

Sang Sư sung sướng cười một trận, nói:

- Được rồi, hiện tại nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Vừa rồi có phải ngươi cảm thấy kiếm nguyên này có vẻ không có tác dụng gì lớn? Thậm chí ngươi cảm thấy Hỏa hệ kiếm nguyên bất quá cũng chỉ có thể giúp ngươi học tập Hỏa hệ chân võ quyết mà thôi?

Lăng Phong gật đầu thừa nhận, đây chính là điểm mà hắn nghi ngờ.

- Kiếm điển có bốn tầng lớn, hiện tại ngươi huyễn hóa ra kiếm nguyên, miễn cưỡng xem như là tiến nhập tầng thứ ba, những tầng trước đều chỉ là bộ phận kiến trúc, bất quá là giúp ngươi tạo ra cơ sở cao hơn mà thôi.

Sang Sư trịnh trọng nói:

- Chỉ khi nào ngươi luyện ra kiếm ảnh mới xem như chân chính chạm đến tinh túy của kiếm điển! Đến lúc đó ngươi sẽ minh bạch uy lực chân chính của nó!

Nói xong hắn nở một nụ cười thần bí.

- Kiếm ảnh?

Lăng Phong thì thào nhắc lại, hai mắt lộ vẻ mong chờ.

- Những điểm cần phải chú ý ta đã nói rõ ràng.

Sang Sư đột nhiên nói:

- Đi ra ngoài đi, bên ngoài có một đoàn người đang lo lắng cho ngươi đó.

Lăng Phong cảm giác một cỗ lực lượng lớn hướng về phía hắn, trước cỗ linh hồn lực lượng này, bản thân hắn tựa như một đứa trẻ, có vẻ yếu đuối bất kham. Nhẹ nhàng chấn động, hắn cảm giác mạch suy nghĩ của mình trở lại thân thể, cảm giác tứ chi toàn thân có một tia cảm giác thanh lương, không khỏi động đậy tay.

- Tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Lăng đại sư mau tỉnh lại!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio