Tinh Ngự

chương 139: tinh lam điên cuồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không gian giống như bị một chiếc lồng khí vô hình giam giữ, từng dòng khí lưu ba động di thường. Trong lồng khí đó, người không thể nói, gió không thể động! Trong cơn tức giận, Kiều Sâm Đặc vừa ra tay đã sử dụng Vực Năng! Một quyền dưới bánh xe Cực Đạo Ba không ngừng vận chuyển, phát ra gió xoáy màu xanh xé rách hư không, vẻ mặt Tần Chính hoảng sợ, linh hồn nhất thời cứng đờ, không thể kháng cự lực lượng đó đánh bay hắn trở lại!

- Tần Thái Tử, đây bất quá chỉ là một hồi luận bàn mà thôi, không đáng để hạ sát thủ a?

Sắc mặt Kiều Sâm Đặc bất thiện, tỏ vẻ tức giận, nếu không cố kỵ thế lực to lớn ở phía sau Tần Chính, một kích vừa rồi hắn đã có thể giết chết Tần Chính!

Ánh mắt hướng về phía Lăng Phong, trong lòng Tần Chính tràn đầy nuối tiếc, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra có chút áy náy nói:

- Là ta lỗ mãng, nhất thời không dừng tay lại được, mong Kiều nguyên soái đừng trách!

Bất kể là ai đều có thể biết lời này không phải là lời thật lòng của Tần Chính, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác đều không thể phát tác được. Mấy người Hoàng Phủ Lập, Mạch Kha đều không nói một câu nào, nhưng âm thầm phát ra sát khí lẫm liệt!

- Hôm nay luận bàn một hồi, Lăng võ sư quả là thiên phú phi phàm.

Tần Chính nhìn thật sâu về phía Lăng Phong:

- Trong đám trẻ tuổi đồng lứa, ta tự thấy Lăng Phong chính là người đứng đầu!

Không ai phụ họa, cũng không ai lên tiếng trả lời, mà chỉ có từng cơn gió lẫm liệt thổi qua khiến người ta lạnh thấu xương, cùng với nhãn thần ảm đạm của mấy người Hoàng Phủ Lập!

Có lẽ Tần Chính cũng tự cảm thấy những gì mình nói là vô ích, nên hắn bắt đầu chuyển hướng nhìn về phía Hoàng Phủ Lập, nói:

- Nếu như Lăng võ sư nguyện ý dẫn đầu tham gia Thương Khung Hội Chiến, thì ta có thể thay hắn xin ý chỉ của đế quốc, có gắng để Tinh Lam công quốc có thể đạt tư cách thăng cấp Vương quốc.

Trong lòng Tần Chính tự cho rằng hắn nói mấy lời như vậy sẽ khiến Hoàng Phủ Lập mang ơn. Thế nhưng làm hắn bất ngờ là Hoàng Phủ Lập chỉ lãnh đạm nói:

- Vậy xin đa tạ Tần Thái Tử!

Chỉ là một câu nói lấy lệ, thậm chí Tần Chính hoài nghi, nếu còn tiếp tục nhiều lời, thì vị Vương thượng công quốc này rất có thể sẽ hạ lệnh trục xuất mình ra khỏi Vương cung!

Đám người công quốc Tinh Lam này làm sao vậy? Cho dù Lăng Phong có hồi phục, sau này lại có thể trở thành cường giả Thánh Vực đi chăng nữa, vậy cũng chỉ là nhất giới võ phu mà thôi. Tên Vương thượng này chảng lẽ bị hỏng não rồi? Dĩ nhiên dám đắc tội với mình? Lẽ nào hắn không biết nếu chọc giận mình, thì công quốc Tinh Lam của hắn rất có thể sẽ bị thiên binh vạn mã của đế quốc trừng phạt, không còn cơ hội tấn cấp vào nhòm Vương quốc?

Không lẽ đường đường một Thái Tử đế quốc như mình lại không bằng nhất giới võ phu?

Tần Chính chắp tay. miễn cưỡng cười nói:

- Lúc này cũng đã muộn, ta xin cáo từ!

- Không tiễn!

Hoàng Phủ Lập máy móc xua tay, ngay cả một chút khách khí cũng không có.

Khuôn mặt tươi cười của Tần Chính cứng đờ, cảm thấy vô cùng tức giận, lôi kéo Phí Ân đang muốn phát tác ở phía sau nhanh chóng bỏ đi. Mộc Vũ Lâm nhìn sắc mặt xanh đen của Hoàng Phủ Lập, lại nhìn về phía Lăng Phong đang ngã trên mặt đất, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng thở dài một hơi rồi theo mọi người rời khỏi.

Mạch Kha nãy giờ vẫn bảo trì im lặng, đột nhiên nặng nề "hừ" một tiếng, một đạo hồng mang dọc theo thân hắn bắn về phía bầu trời, khiến cả vùng tràn đầy Hỏa hệ nguyên lực chiếu rọi đỏ rực như luyện ngục, làm mọi người xung quanh hoảng sợ liên tục rút lui! xem tại TruyenFull.vn

Mà Tần Chính đang đi ở cách đó không xa, cước bộ bỗng run lên, sâu trong lòng hắn một cảm giác sợ hãi dĩ nhiên không ngừng bắt đầu lan ra, lúc này hắn mới nhớ đến đằng sau Lăng Phong còn có Mạch Kha - một vị cường giả có thể dễ dàng giết chết hắn như ăn miếng thịt vậy. Là một Thái tử, trước nay trong đế quốc không ai dám làm trái ý hắn, dần dần lâu ngày, Tần Chính dường như quên mất còn có một số lực lượng mãnh mẽ hơn cả cường quyền, hoặc giả có thể nói trong một số trường hợp, bọn họ không hề khuất phục trước cường quyền, thí dụ như thân tình, hữu tình, hay ái tình, lại cũng có thể là tinh thấy trò như trường hợp lần này.

Giờ khắc này, Tần Chính dám khẳng định, vị cường giả Mạch Kha này tuyệt đối là muốn giết hắn, mặc kệ hắn là Thái Tử gì, hay đồ đệ của Võ Thần gì, hắn chỉ thuần túy muốn giết mình mà thôi! Nếu không phải cố kỵ đến thần dân của công quốc Tinh Lam, chỉ sợ ngay cả Hoàng Phủ Lập cũng kiên quyết hạ lệnh giết hắn!

Đánh chết người thừa kế của đế quốc?

Cái này...con mẹ nó thành Tinh Lam này tất cả đều là một đám điên cuồng!

...

- Vương thượng, nghe nói Lăng tiểu hữu, cùng Thái Tử đế quốc phát sinh tranh đấu, kết quả thế nào?

Trong đấu võ tràng, Hoàng Phủ Lập, Mạch Kha, Kiều Sâm Đặc đều là mặt trầm như nước, điều này làm cho một đám quý tộc vây xung quanh câm như hến, không khí nặng nề dường như sấm sét báo hiệu trước cơn bão, khiến người ta hít thở không thông. Đúng lúc này thanh âm của Bản Hách vang lên, hắn bước đi vội vã, vẻ mặt không che giấu được sự lo lắng đang gia tăng.

- Đại sư.

Hoàng Phủ Lập hơi hướng Lăng Phong phía bên kia ra hiệu một cái, khi nhìn thấy Lăng Phong đang ngã nằm trên mặt đất, Bản Hách chợt biến sắc, giọng nói mang theo ý trách mắng, chất vấn:

- Vương thượng, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nhìn thấy Bản Hách tức giận, Hoàng Phủ Vân bước lên phía trước, nhỏ giọng nói lại tỉ mỉ cho hắn biết.

- Áo La đế quốc chết tiệt, Thái Tử đế quốc đáng ghét!

Vừa nghe xong, Bản Hách đã nổi giận nói:

- Vương thượng, Tần Chính dám hạ sát thủ trước mặt mọi người, tại sao ngươi không cho người ngăn cản hắn? Còn có ngươi nữa, Mạch Kha! Lăng tiểu hữu là đồ nhi của ngươi, lẽ nào ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn bị khi dễ? Vì sao không ăn miếng trả miếng, giáo huấn Tần Chính vậy? Hừ hừ, hắn là Thái Tử đế quốc nên không dậy nổi sao? Cho dù có giết hắn thì có làm sao?

Bản Hách phẫn nộ liên tục quát mắng, bởi có sự xuất hiện của Bản Hách, mà đám quý tộc đại thần chậm rãi thở ra một hơi, tâm tình vừa mới thả lỏng một chút lại trở lên căng thẳng! Bọn họ có thể trèo lên địa vị cao như ngày hôm nay, tự nhiên không phải là kẻ ngu dốt, vừa rồi khi Tần Chính rời đi, sát ý trên mặt đám người Hoàng Phủ Lập, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng! Lúc đó bọn họ đã cảm thấy kinh hãi không hiểu, chỉ vì Lăng Phong mà nổi ý muốn giết Thái Tử đế quốc, đây là chuyện điên rồ tới mức nào?

Hơi suy nghĩ một chút, bọn họ tựa như rơi xuống tầng băng, không ai có can đảm nói chuyện lúc này!

Vốn nghĩ Bản Hách đến không khí sẽ hòa hoãn hơn một chút, không ngờ Bản Hách càng điên cuông, trực tiếp nổi giận mắng đám người Hoàng Phủ Lập không bảo vệ Lăng Phong cho tốt! Thậm chí Lăng Phong bất quá là đấu bị thua, gặp phải độc thủ của Tần Chính mà thôi, dĩ nhiên là không thể vì thế mà lấy tính mạng của Thái Tử đế quốc? Vị này Thuật Luyện Sư cao cấp này lại không để bất kỳ quý tộc nào trong mắt, lẽ nào Lăng Phong thật sự giá trị tới mức đó, đáng để hắn coi trọng như vậy sao?

Cho đến lúc này, mới có người bỗng nhiên nhớ tới lần trước Lăng Phong tao ngộ ám sát, Bản Hách đứng ra hứa hẹn, nguyên bản cho là vì hắn có giao tình với Mạch Kha nên mới xúc động như vậy, hiện tai xem ra có chút thái quá a? Nhìn thần tình của hắn so với người sư phụ như Mạch Kha càng chú đến an nguy của Lăng Phong hơn!

Mạch Kha không nói được một lời, chỉ là sắc mặt trở nên xanh đen, hai tay run lên kịch liệt, vừa rồi, sát ý cùng phẫn nộ trong lòng hắn sao có thể thua kém Bản Hách? Lăng Phong là một đệ tử thiên tư xuất sắc hiếm có, hắn ký thác hy vọng rất lớn trên người Lăng Phong - mong rằng Phong Viêm Dung do mình sáng tạo có thể tiến thêm một bước phát dương quang đại, hi vọng Lăng Phong có thể trở thành Thánh Vực cường giả, đạt đến đỉnh phong!

Mà Lăng Phong thực sự cũng mang đến cho hắn rất nhiều, không chỉ có thiên phú vô cùng cao minh, thiên phú Thuật Luyện thần bí khó lường, thậm chí nhờ có Lăng Phong, nguyên bản mấy tên đồ đệ của hắn có chút bất hòa cũng đoàn kết lại làm một! Tất cả chuyện này đều vì có sự xuất hiện của Lăng Phong mà phát sinh!

Đồ đệ bảo bối như vậy, hắn cưng chiều còn chưa đủ, vậy mà Tần Chính lại dám hạ sát thủ! Nếu không cố kỵ giết Tần Chính sẽ dẫn đến đế quốc trả thù với Tinh Lam thành, hắn từ lâu đã không nhẫn nhịn nổi rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio