- Ba vị bình tĩnh, chớ nóng vội.
Thấy ba người giương cung bạt kiếm, Đức Bá Cách vội vàng nói:
- Với số la bàn này, bổn hội có quy định mỗi người chỉ được đấu giá một chiếc!
Ba người đồng thành "hừ" một tiếng, không dám tỏ thái độ trước lời cảnh cáo của Đức Bá Cách, chỉ hung hăng nhìn khắp một lượt xung quanh. Lăng Phong nhìn những người xung quanh mình, nếu tính cả Hoàng Phủ Vân, Cố Dao, Hác Vận thì bọn họ vừa đủ tư cách mua bốn chiếc.
- Kim Tinh thương đội, năm chiếc!
- Đông Phong thương đội, ba chiếc!
- Cú Dương thương đội, hai chiếc!
Tranh đoạt kịch liệt bắt đầu. Lăng Phong nhìn những thủ lĩnh thương đội tranh nhau giành giật như một lũ điên mà không khỏi thở dài. Đúng là lợi ích động nhân tâm. Những người này cũng không nghĩ xem liệu mình có thể nuốt trôi đám la bàn này được hay không. Đương nhiên, trong hội đấu giá không ai dám ra tay tranh cướp, nhưng sau khi ra ngoài thì sao? E rằng Mạt Vân Túc này sẽ có một trận huyết nhi tinh phong.
Trong chốc lát, toàn bộ la bàn định vị đã được bán sạch!
Lăng Phong cũng thuận lợi mua được bốn chiếc. Cầm lấy rồi mà vẫn có chút do dự không biết bản thân mình có nên tham gia hay không? Hắn đến Mạt Vân Túc là vì "anh xác". Bây giờ xem ra khó lòng tìm được trong Mạt Vân Túc này. Biện pháp duy nhất là đi Vân Mộng Hoang Trạch thử vận may.
Sau khi phân tích kĩ lưỡng lợi và hại, Lăng Phong đã hạ được quyết tâm.
Bước ra khỏi hậu trường đấu giá, Lăng Phong nhìn thấy Tra Song Ảnh – người vẫn luôn theo sát đằng sau Đạo Man đang tiếp cận thủ lĩnh của những thương đội vừa tham gia đấu giá. Không biết nói với họ điều gì mà chỉ thấy những thủ lĩnh thương đội đó miễn cưỡng gật đầu, cố nén cơn giận trong đáy mắt và giao la bàn định vị ra.
Hành động tương tự cũng diễn ra bên Từ Kì Phong và Cố Quỳnh. Những thủ lĩnh thương đội kia lựa chọn khuất phục vì họ biết thực lực của mình không mạnh, thậm chí mỗi năm bọn họ đều phải nộp "phí bảo hộ" thì mới dám đến Mạt Vân Túc giao dịch nên đương nhiên không dám chống lệnh.
Lúc ở trong hội đấu giá có thể một vài người trong số bọn họ bị món lợi tức khổng lồ mà chích viêm thạch mang lại làm cho u mê đầu óc, hoặc cũng có thể ngay từ lúc đấu giá bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ mang thứ này ra để lấy lòng tam đại thế lực. Lúc này đưa ra cũng hợp tình hợp lý. Số ít còn lại thì không quan tâm. Họ đều là thủ lĩnh của những thương đội có thế lực cường hãn, nếu như thật sự phải động thủ bọn họ cũng không hề sợ bọn Đạo Man. Với những người này, bọn Đạo Man đương nhiên phải trả một giá lớn mới mong mua lại được.
Cố Quỳnh một mình lướt qua chỗ bọn Lăng Phong, cước bộ chậm rãi, nói với vẻ vô ý:
- Lần này những thế lực tham gia tranh đoạt đều có thực lực kinh nhân, không cẩn thận là mất mạng như chơi!
Dứt lời, hắn lại tiếp tục bước đi với mẻ mặt lạnh tanh.
Cố Dao ngây người nhìn theo bóng dáng của hắn rồi đột nhiên không kìm được cười phì. Lăng Phong cũng phải lắc đầu cười theo. Tên Cố Quỳnh này xem ra cũng trẻ con thật. Rõ ràng là rất quan tâm nhưng lại thích ra vẻ lạnh lùng.
Hiểu nãi huynh không phải hoàn toàn vô tình với mình, nỗi buồn trên mặt Cố Dao liền lập tức tan biến, quay trở lại vẻ hoạt bát vui vẻ thường ngày.
- Sao ta lại không thể đi?
Quay trở lại nơi dừng chân của Đông Phương thương đội, nghe thấy có chuyện vui mà Lăng Phong không định cho mình đi cùng, Kiều Kiều nhất thời không chịu, thở phì phì trừng mắt nhìn Lăng Phong, răng nghiến ken két như chỉ muốn lao vào cắn ngay một miếng.
- Chúng ta chỉ mua được bốn chiếc la bàn định vị, mang theo bốn người đã là cực hạn rồi.
Lăng Phong mỉm cười giải thích:
- Hoàng Phủ Vân là thuật luyện sư, trên đường đi có rất nhiều chuyện cần đến huynh ấy. Cố Dao thân phận đặc thù, lần mạo hiểm này Vô Cốt Môn chắc sẽ xuất động. Đến lúc đó bất luận xảy ra chuyện gì hai bên đều có thể chiếu ứng lẫn nhau. Một vị trí còn lại thì…
Kiều Kiều quay sang nhìn Khải Ân đang tươi cười hớn hở:
- Tên đại ngốc này, ngươi thực sự muốn giành với ta sao?
Khải Ân vẫn cười ngốc nghếch, kệ cô muốn đe dọa thế nào hắn vẫn kiên quyết không chịu nhả ra. Lúc ở Băng Phong Cốc hắn cũng vậy. Một khi đã nhận định chuyện gì, ngoài Lăng Phong ra, không một ai có thể khiến hắn thay đổi. Lăng Phong đã nói sẽ đưa hắn theo thì dù có là thiên vương lão tử cũng không thể bắt hắn từ bỏ.
Cầu xin mãi không có kết quả, Kiều Kiều òa khóc:
- Các ngươi bắt nạt ta.
Mọi người đều bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cho phì cười.
Lăng Phong khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Xem ra đêm nay Mạt Vân Túc có thêm nhiều chuyện rồi.
Những người có tu vi cao thâm ở đây đều có thể nghe thấy tiếng chém giết đang không ngừng vọng ra từ ngoài kia. Lăng Phong lắc đầu, nói:
- Hoài bích kì tội a. Mạt Vân Túc lớn chừng nào, có bao nhiêu cao thủ ẩn núp, sáng mai gặp rồi sẽ rõ.
Số lượng thương đội trong Mạt Vân Túc rất nhiều, một vài thương đội mặc dù lựa chọn nộp "phí bảo hộ" cho tam đại thế lực nhưng không có nghĩa bọn họ không đủ thực lực. Ví dụ Đông Phương thương đội, bản thân Lý Trùng rõ ràng là bát tinh cường giả luận lý mà nói đủ để bảo vệ an toàn cho cả thương đội. Nhưng bởi vì có Đông Phương San nên ông buộc phải tỏ ra an phận. Những thương đội như vậy số lượng mặc dù không nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Dưới sự khu động của lợi ích chích viêm thạch, những thế lực ẩn núp đó sẽ lần lượt bộc phát!
Lại tán gẫu thêm một hồi nữa. Lăng Phong đột nhiên nhíu mày, Lô Sâm cũng cảm giác phát hiện ra điều khác lạ, ha ha cười lớn:
- Lão lục, các ngươi không được động thủ. Để ta xem kẻ nào to gan dám đến đây trộm gà dọa chó!
Một vòng hỏa quang đột nhiên bùng lên, bao bọc lấy cơ thể hắn, thoáng cái đã thấy hắn biến mất, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên những bạo âm không ngớt.
Bọn Lăng Phong lần lượt nhảy ra, chỉ thấy có hai bóng người đang giằng co với Lô Sâm. Dưới ánh trăng mơ hồ, thân ảnh của chúng có chút hư huyễn.
Lô Sâm ma quyền sát chưởng, hưng phấn nói:
- Hắc hắc, giỏi lắm, chỉ là hai tên trung giai nguyên tố thiên hành giả mà dám đến đây gây chuyện. Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à?
Hai tên ăn trộm dáng người cao cao gầy gầy, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó phân biệt sự khác nhau giữa chúng. Chỉ là một tên gò má xương xương có một nốt ruồi màu đen nên miễn cưỡng có thể phân biệt được. Vừa giao thủ với Lô Sâm, cả hai tên liền biết ngay không ổn. Thân ảnh cuộn lại như một đường thanh quang, định bỏ chạy ra ngoài viện. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Hắc hắc, chạy đi đâu!
Lô Sâm bật cười quái dị, mang theo huyền nhạc của mình. Đó là một đôi găng tay vừa khít với mười đầu ngón tay của hắn. Cơ sở thi triển nguyên lực ấn là nguyên tố linh kĩ. Ngoài một số ít nguyên tố lực đơn giản ra, số còn lại muốn thi triển phải triệu hồi cự linh. Điều này đương nhiên vô cùng phức tạp. Bởi vậy phần lớn nguyên tố thiên hành giả có thực lực cao cường đều chuẩn bị thêm một bộ huyền nhạc. Và huyền nhạc hình găng tay có tên "linh chỉ đà" là thịnh hành nhất.
Bản tính Lô Sâm rất quan tâm đến chuyện đoán tạo binh khí nên đương nhiên cũng không thể qua loa với linh chỉ đà mà mình hay dùng. Linh chỉ đà được đoán tạo một cách vô cùng tinh tế. Hắn vừa hét lên một tiếng, đầu ngón tay liền xuất hiện quang mang kim sắc cực mảnh. Động một cái, kim quang đột nhiên nổ tung, hình thành nên từng vòng quang quyển lớn khoảng một ngón tay.
Mười mấy quang quyển lần lượt bay ra, đến gần hai kẻ đột nhập thì huyễn hóa thành một vòng kim quang quyển có thể bao phủ phạm vi ba thước.