Tinh Ngự

chương 264: bát hồn tác phách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Phong nhãn thần sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Bác Dương.

Đây là chuyện mà hắn lưu ý nhất. Chính lần đó Lăng Phong vô tình có được truyền thừa của Sang Sư, vận mệnh phát sinh chuyển biến. Mà Giản gia rõ ràng đang nắm giữ một vài bí mật trong đó, nếu như sau này mà tuyên truyền ra ngoài, đó mới chính là sự đả kích lớn nhất đối với Lăng Phong.

Trước khi biết được Giản gia rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu bí mật, Lăng Phong đương nhiên sẽ không gây nên động tĩnh quá lớn. Lúc Giản Bác Dương một mình bỏ chạy hắn đã thấy mừng thầm. Sau đó mới có cảnh truy đuổi vừa rồi, chứ với tốc độ hiện tại của Lăng Phong, Giản Bác Dương sao có thể chạy xa được đến vậy?

Giản Bác Dương đột nhiên chấn động, biểu tình kinh ngạc còn hơn cả lúc thấy Lăng Phong không bị Vực Năng khống chế. Đột nhiên, hắn nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi rống lên:

- Ngươi! Thì ra là ngươi cướp đi món bảo bối đó! Chẳng trách, chẳng trách lại như vậy. Ha ha ha ha, chẳng trách ngươi còn trẻ mà đã có được tu vi như thế này!

Hắn rống lên điên cuồng như một tên điên, chỉ vào Lăng Phong khi thì cười lớn khi thì khóc nức nở, khuôn mặt dữ tợn vô cùng:

- Ngươi xong rồi! Hắc hắc, đạt được món bảo bối đó, sau này trở thành kẻ thù của vạn người!

Thấy Giản Bác Dương điên cuồng đến vậy, Lăng Phong cũng cảm thấy nan giải vô cùng. Xem ra chẳng thể hỏi được gì từ hắn. Nhưng nếu cứ thế mà thả cho hắn đi thì lại không cam lòng. Đúng lúc đó, trong thức hải vang lên một giọng nói:

- Tiểu tử, chú ý nghe kĩ đây.

- Sang Sư!

Lăng Phong sững sờ, mừng rỡ nói. Giọng nói già nua đó chính là của Sang Sư đã ngủ say bao lâu nay.

- Không được phân thần!

Sang Sư khẽ quát:

- Sau đây ta sẽ truyền cho ngươi một thiên pháp quyết tương thông cùng với linh hồn uy áp mà ngươi tu luyện. Ngươi chuẩn bị mà thể ngộ!

Không để cho Lăng Phong có thời gian suy nghĩ, một thiên pháp quyết như suối mát chảy vào trong thức hải của hắn.

Chỉ trong chốc lát Lăng Phong đã nắm bắt được ảo diệu trong đó, hắn phát hiện quả như Sang Sư nói, thiên pháp quyết này là tiếp theo của linh hồn uy áp. Chỉ cần có được nó, tàn thiên linh hồn uy áp sẽ trở nên hoàn chỉnh. Hoặc cũng có thể nói thiên pháp quyết này dù không phải là phần thiếu hụt của linh hồn uy áp nhưng cách thức vận chuyển niệm thức của chúng thì như ra từ cùng một lò.

Thức hải khẽ dâng lên một tầng gợn sóng. Lăng Phong cảm nhận được năng lượng niệm thức dường như càng hoạt bát hơn.

Nói nghe thì có vẻ dài dòng trên thực tế tất cả chỉ như một cái chớp mắt. Giản Bác Dương vẫn đang bật cười điên cuồng, Lăng Phong cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, hai đạo ngân quang lóe lên trong mắt, toàn thân lưu lộ ra một luồng khí tức không thuộc về con người: băng lãnh, vô tình, túc sát! Nguồn tại ện FULL

Giản Bác Dương run như giữa tháng chạp hàn đông còn bị dội cho một thùng nước lạnh, răng va vào nhau lập cập, sợ hãi nhìn vào mắt Lăng Phong, rõ ràng hắn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Luồng áp lực hạo hãn mênh mông truyền ra từ cơ thể Lăng Phong như một ngọn núi cao ầm ầm sụp xuống khiến người ta nảy sinh ý nghĩ vô lực kháng cự.

Giản Bác Dương sợ hãi rống lên một tiếng, tay chân mềm nhũn. Hắn thấy mình như trở thành con kiến nhỏ, chỉ cần cự thú nhấc chân lên là có thể lấy luôn tính mạng của mình.

Không thể nhúc nhích!

Ngọn "núi cao" này hằn sâu vào thức hải của hắn, huyễn hóa thành từng đao lưu quang, ầm ầm càn quét trong thức hải hắn.

Giản Bác Dương cảm giác như mình đang bị lột trần và bị đối phương kiểm tra, không còn chút bí mật, không còn chút tôn nghiêm, nếu có chỉ là cảm giác hoang mang, sợ hãi khi trở về hồng hoang man cổ, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy có một mình mình.

Một đạo quang tuyến từ chân mày Lăng Phong xâm nhập vào thức hải của Giản Bác Dương, càn quét một lượt không bỏ sót một góc nào. Từng luồng thông tin lưu nhập vào thức hải của hắn. Tất cả những gì Giản Bác Dương đã từng trải qua như: tuổi thơ bất hảo, cảm giác đau đớn khi bị người ta lăng nhục, suy nghĩ báo thù u ám sau khi tu luyện thành công, tất cả đều lưu nhập vào thức hải của Lăng Phong, kiểm tra nhanh chóng rồi lại lướt xẹt qua.

Tìm thấy rồi!

Lăng Phong cuối cùng cũng tìm ra nội dung có liên quan đến mình, sau khi xem xét tỉ mỉ hắn tâm thầm nhất chấn.

Xem xét xong xuôi, Giản Bác Dương hoàn toàn nằm phủ phục dưới đất như một con chó già, nước miếng chảy ròng ròng nơi khóe miệng, nhìn Lăng Phong bằng ánh mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng lại bật cười ngốc nghếch.

Bản thân Lăng Phong cũng thấy giật mình. Không ngờ uy lực của "bát hồn tác phách" mà Sang Sư mới truyền thụ cho hắn lại đáng sợ đến vậy. Nhưng từ những hồi ức vừa mới lấy được, Lăng Phong biết cả đời này Giản Bác Dương đã làm không ít việc táng tận thiên lương mà trong lòng không hề có chút hổ thẹn. Bây giờ thấy bộ dạng hắn như vậy, hắn liền lập tức một kiếm kết liễu tính mạng hắn.

Suy nghĩ của Lăng Phong lại quay trở về những tin tức vừa mới lấy được. Những thông tin liên quan đến kiếm thai thực sự khiến người ta quá sửng sốt!

Tổ tiên Giản gia trước đây đã từng đi theo Phù Thánh!

Mặc dù mới chỉ tiếp xúc với luyện chương không lâu nhưng Lăng Phong cũng biết sự tích của vị truyền kỳ Phù Thánh này. Nguyên nhân là khi Lăng Phong nghiên cứu chế tạo Diễn Hóa tinh chương cho Kiều Sâm Đặc, đồng thời giao cho Bản Hách giúp đỡ luyện chế, việc đầu tiên Bản Hách làm chính là: cầu khấn!

Không sai, chính là cầu khấn. Đường đường là một Thuật Luyện Sư cao cấp mà lại hành động như một tín đồ thuần túy.

Đối tượng mà Bản Hách cầu khấn chính là "Phù Thánh", hắn cầu xin vị đệ nhất kỳ nhân của giới luyện chương bốn trăm năm trước phù hộ cho hắn luyện chế thuận lợi. Vẻ thành khẩn đó đến tận bây giờ nghĩ lại Lăng Phong vẫn thấy có chút kì lạ. Sau này thông qua Bản Hách, Lăng Phong coi như cũng biết sự tích cuộc đời của nhân vật truyền kỳ này. Mặc dù có truyền thừa của Sang Sư nhưng đối diện với những nhân vật mạnh mẽ như thế này, Lăng Phong vẫn thấy thán phục.

Việc chấn động nhất mà vị Phù Thánh này từng làm là chế luyện ra chí cấp tinh chương. Nghe đồn cả đời mình ông đã luyện chế được bảy mươi hai chí cấp tinh chương! Ngày đó, ông mời được bảy mươi hai cửu tinh đỉnh phong cao thủ, những cao thủ này dưới sự bồi dưỡng của chí cấp tinh chương tấn cấp Thánh Vực, sử sách gọi họ là "bảy mươi hai hiền giả"!

Tại thời điểm đó, đây tuyệt đối là một sự kiện oanh động không gì sánh được, phải biết chỉ cần một Thánh Vực cường giả đã đủ để tả hữu một phương thế lực. Bảy mươi hai thánh vực, đó là khái niệm gì? Những người này nếu như liên thủ đủ để xóa sổ Tinh Lam công quốc khỏi Thần Vẫn đại lục!

Có một thế lực cự đại như vậy trong tay, Phù Thánh gần như nắm trong tay tất cả tài phú, quyền thế, mỹ sắc của Thần Vẫn đại lục!

Càng không cần phải nói cả cuộc đời ông giúp bao nhiêu cường giả chế luyện tinh chương, thi bao nhiêu ân tình, có thể nói, trong thời điểm đó, Phù Thánh đại diện cho ý chí của Thần Vẫn đại lục. Chỉ cần ông đưa ra bất cứ yêu cầu gì, không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện vì ông mà nhảy vào biển lửa.

Đây chính là mê lực của Thuật Luyện Sư!

Thế nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, Phù Thánh biến mất một cách thần bí khỏi đại lục này, không còn ai nghe được tin tức gì liên quan đến ông nữa.

Tổ tiên Giản gia đã từng đi theo Phù Thánh, cũng là một trong "bảy mươi hai vị hiền giả", chí cấp tinh chương này chính là do tổ tiên hắn truyền lại, đồng thời cũng để lại một chút thông tin liên quan đến Phù Thánh. Một trong những thông tin quan trọng nhất chính là những vật phẩm tùy thân của Phù Thánh lúc bấy giờ. Có thể tưởng tượng, đường đường là vật phẩm tùy thân của Phù Thánh thì giá trị của chúng phải cao tới mức độ nào. Nhẹ thì có thể coi như tuyệt đỉnh văn vật cổ, nặng thì có thể ẩn hàm luyện chương tâm đắc cả đời của Phù Thánh!

Bởi vậy nên từ sau khi quản lý Giản gia tới nay, Giản Bác Dương chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm. Một trong những vật phẩm tùy thân quan trọng nhất là một chiếc hộp, theo ghi chép của tổ tiên Giản gia thì chiếc hộp đó chưa bao giờ rời khỏi người Phù Thánh.

Bởi vậy, tất cả các cứ điểm của Giản gia đều nhận được một nhiệm vụ là tìm kiếm chiếc hộp đó. Bọn họ đương nhiên không hiểu có thứ gì bên trong chiếc hộp. Dù sao nhiệm vụ cùng loại như vậy do các thế lực khác tuyên bố ra cũng không phải là ít nên Giản Bác Dương cũng không lo đám thủ hạ khám phá ra dụng tâm của mình.

Tìm kiếm đã vài thập niên, căn bản đã không còn ôm hi vọng lại đột nhiên nhận được tin tức truyền đến từ cứ điểm Áo La Đế Quốc. Bọn họ mua được một chiếc hộp rất giống như miêu tả trên đấu giá hội.

Hội đấu giá đó vì thấy chiếc hộp gỉ sét cũ kỹ, nên mới liệt nó vào loại "vô danh" và mang ra đấu giá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio