Tinh Ngự

chương 276: địch ý ám dũng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình cảm đêm đó Lăng Phong như một ma thần tung ra sát chiêu "Băng Tự Luân" lại hiện lên trong đầu hắn, nếu không phải thầm nghĩ trên bữa dạ tiệc của Thái Tử, Lăng Phong không có khả năng xuất thủ đối phó với mình, có cho Tây Ân mười lá gan thì hắn cũng không dám tùy tiện khiêu khích như vậy. Vậy mà hiện tại Lăng Phong mặc kệ đây là dạ tiệc của ai, phóng ra sát khí của bản thân, cảm giác sợ hãi vốn ẩn náu trong đáy lòng hắn lại dâng lên khiến cho hắn thấy lạnh lẽo, nhịn không được toàn thân trở nên run rẩy.

Sát ý băng lãnh càng ngày càng đậm, hầu như đóng băng không gian nơi đây.

Tây Ân không dám có bất cứ cử động gì, chỉ sợ mình hề cử động liền bị sấm sét đánh chết! Hắn cũng không thể khống chế sự sợ hãi trong lòng, nhịn không được hét lớn:

- Thái Tử điện hạ, cứu ta!

Một tiếng hét chói tai này vừa rời khỏi miệng, sát ý gắt gao bao vây xung quanh hắn đột nhiên tiêu thất. Tây Ân như người vừa tỉnh mộng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lăng Phong:

- Chuyện gì vừa xảy ra, lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác sao?

Lăng Phong tựa như chưa từng làm gì, chỉ hơi liếc nhìn Tây Ân, phẩy tay áo một cái, mỉm cười nói:

- Nhị sư huynh thật đúng là không có nói sai.

Chỉ một câu nói nhàn nhật lại mạnh mẽ đánh tan điểm phòng ngự cuối cùng của Tây Ân, hắn bỗng nhiên minh bạch vừa rồi vì sao Lô Sâm lại thản nhiên trước sự khiêu khích của mình, nguyên lai trong cảm nhận của bọn họ, mình chỉ như một con rối đang nhảy nhót, căn bản không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào đối với họ!

Phát hiện này khiến máu nóng trong người hắn dâng lên, khuôn mặt vặn vẹo, đỏ bừng, nhất là thấy ánh mắt trào phúng của nhừng người xung quanh hướng về phía mình, hắn càng cảm thấy từng đợt thiên toàn địa chuyển/ Một sự khuất nhục chưa từng có như thủy triều cắn nuốt hắn, hết lần này tới lần khác, hắn không thể nổi lên chút dũng khí nào để khiêu khích Lăng Phong! Mới vừa rồi chi là khí thế giao phong, mình đã không thể nào chịu nổi, hiện tại muốn đối chiến chính diện?

Tần Chính âm thầm lắc đầu xấu hổ. Lấy tình bào của hắn tự nhiên biết Tây Ân cùng với đoàn người Lô Sâm có ân oán, mang Lăng Phong tới đây cũng vì muốn khơi mào tranh chấp để hắn ngồi mưu lợi bất chính, lại không ngờ Lăng Phong chỉ cần một cái nhấc tay liền hóa giải được.

Tần Chính nhịn không được nghĩ tới sát khí do Lăng Phong phát ra vừa rồi, ngay cả nội tâm của hắn cũng nảy sinh một tia sợ hãi, lẽ nào nói trong một năm ngắn ngủi qua, tu vi của hắn đã vượt qua mình? Làm sao có thế?

Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười duyên:

- Uy phong thật lớn, vị này chính là Lăng Phong tiên sinh danh chấn đại lục sao? Thái Tử điện hạ, ngươi đúng là không có để Đông Hoa vông quốc chúng ta ở trong lòng, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy cũng không thèm giới thiệu với chúng ta một phen?

Trong tiếng nói chuyện, một nữ tử trẻ tuổi đi tới, nàng mặc một thân lễ phục dạ hội thoáng đáng màu hồng, để lộ ra bờ vai nõn nà như bạch ngọc, mái tóc vàng óng xõa tới vai, giọng nói dí dỏm mị hoặc. Búi tóc tròn nhỏ, đôi môi nở nang nhàn nhạt châu quang, cả người tản mát ra vẻ gợi cảm mê hoặc chúng sinh.

Tần Chính sửng sốt, chợt cười ha hả nói:

- So sánh với Nam Hoài Ỷ công chúa, đám nam nhân thế tục ô trọc bất kham chúng ta, rất sợ đường đột nhân gia a.

Hắn lại nhìn nhìn Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia tính toán nói:

- Cũng chỉ có Lăng tiên sinh thiếu niên tuấn ngạn mới xứng nói mấy câu trước mặt nàng a.

Một nam tử đi đằng sau hồng y nữ tử nọ hừ lạnh một tiếng. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, có vẻ không phù hợp với không khí của yến hội tối nay, khuôn mặt hẹp dài nhìn về phía Lăng Phong đầy vẻ bất thiện.

Đồ Long thấp giọng nói:

- Nữ nhân này chính là công chúa Nam Hoài Ỷ của Đông Hoa vương quốc. Nam tử đi theo phía sau ả tên là Tác Luân, đệ tử của Hắc Đàm U Tôn, kẻ này tâm tính phi thường âm lãnh hung ác!

Xem ra bọn họ chính là thủ lĩnh của hai đoàn đến từ hai đại vương quốc Đông Hoa và Hắc Đàm. Trong lòng Lăng Phong thầm đánh giá, hai người trước mắt có khả năng khống chế năng lượng bao quanh thấn thể, tựa hồ như bị vây trong trạng thái cực điểm, tu vi phỏng chừng là cửu tinh. Hơn nữa từ sư phụ bọn họ có thể thấy tu luyện hẳn là nguyên tố Chân Võ Quyết. Trong thực chiến có thể bộc phát ra công kích càng mạnh hơn!

- Thái Tử điện hạ nói như kiểu ta là một nữ tử chưa từng trải qua sóng gió nhân gian, ta không thể được như Mộc đại tiểu thư của Vũ Thần Phong các ngươi!

Nam Hoài Ỷ nhẹ nhàng che miệng lại cười duyên nói, động tác mềm mại xinh xắn, không chỗ nào không câu nhân tới cực điểm, trong tiếng cười nàng chuyển hướng nói với Lăng Phong:

- Không biết Lăng tiên sinh có nguyện ý làm quen với vài lời với tiểu nữ tử không?

Đôi mỵ nhãn của nàng ướt át như tích nước, không ngừng đảo quanh người Lăng Phong tựa như muốn nuốt hắn vào.

Vẻ mặt của Tác Luân lại càng bất thiện, đầu ngón tay hắn tuồn ra một tia hắc sắc vụ khí, rồi chợt ngưng tụ thành một viên thủy châu vô cùng quỉ dị huyền phù giữa không trung. Không khí bị thiêu đốt tạo ra hắc vụ nhàn nhạt, hắc vụ lại hóa thành rất nhiều thủy châu.

Lăng Phong phát hiện Nam Hoài Ỷ có vẻ rất hưởng thụ tràng cảnh nam nhân tranh giành nàng, có thể nhìn ra Tác Luân rõ ràng là đang theo đuổi nàng, chỉ hơi hạ thấp người nói:

- Hạnh ngộ! Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Đúng lúc này, hắn thấy trong yến hội có một thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, vì vậy nói:

- Thái Tử điện hạ, hình như ta vừa thấy người quen, xin lỗi không tiếp chuyện ngài được nữa.

- Ha hả, không có gì.

Mắt thấy sắp thành công sắp đặt mầm mống ghen tuông giữa Lăng Phong cùng với Tác Luân, Tần Chính cảm thấy mỹ mãn cảm thấy mỹ mãn cười nói.

Thấy Lăng Phong không thèm để ý tới mình như thế, trong mắt Nam Hoài hiện lên một tia buồn bực, sau đó trong ánh mắt nhìn về phía hắn toát ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Bữa tiệc tối này có rất nhiều người tham gia, đạo thân ảnh kia thấy nhóm người Lăng Phong đuổi theo, chỉ xoay người rồi lẩn mất như trạch. Lăng Phong lại không thể thi triển Thác Bộ vì sẽ gây ra động tĩnh ầm ĩ quá lớn, nền đành trợn mắt nhìn người kia rời khỏi.

- Là A Sắt?

Lô Sâm theo sát đằng sau Lăng Phong dừng lại, hắn nhíu mày nói:

- Là A Sắt của Ai Nặc lãnh địa?

- Ân, hẳn là đệ không có nhìn lầm.

- Hừ! Đám người này lá gan càng lúc càng lớn!

Lô Sâm căm hận nói, lãnh địa Ai Nặc thân là một phần tử của công quốc Tinh Lam, tự nhiên không có đạo lý đơn độc tham gia Thương Khung Hội Chiến, mà lúc này A Sắt lại xuất hiện ở đây. Chẳng phải chứng tỏ rằng bọn họ chuận bị đòi độc lập? Lô Sâm theo Mạch Kha ở tại công quốc Tinh Lam nhiều năm, nên sớm đã coi mình là người Tinh Lam, tự nhiên không đồng ý với loại hành vi phản loạn như vậy.

Trong mắt Tang Phi hiện lên vài đạo lãnh quang, từ lần Lăng Phong tao ngộ tập kích dẫn tới rung động Tinh Lam, Tang gia bọn họ suýt nữa bởi vậy bị tiêu diệt. Nếu không nhờ Lăng Phong không truy cứu, ca ca của hắn thậm có rất có thể vì thế rơi đầu! Khi đó người tham gia ám sat đã dùng hai người Mông Đại, Mông Nhị, hai người này tự nhiên là nhận mệnh lệnh của A Sắt, do đó Tang Phi đối với hành vi gián tiếp gây hại tới người của Tang gia này cực kỳ thống hận!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio