Tinh Ngự

chương 280: nhìn thấu thân phận (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Phong phiêu nhiên lui về phía sau, mỗi một bước bước ra mặt đất dưới chân hắn lại hiện lên một đóa liên hoa do điện quang màu xanh tạo thành, sau bảy bước, bảy đóa thanh liên đã ngưng tụ ở trên sân khấu thật lâu không tiêu tán. Bất chợt, lòng bàn tay Lăng Phong khẽ nâng lên, một đạo chưởng ảnh màu xanh độ rộng tầm một trượng bay ra, ôn nhu đệm dưới chân của Mộc Vũ Lâm. Mộc Vũ Lâm nhẹ nhàng như mây cất bước đạp lên trên đó. Gió nhẹ thoáng qua, thân hình nàng đã như một chiếc lông hồng phiêu phù giữa không trung. Cùng lúc đó, thanh liên hiện lên, hỏa hệ nguyên lực đột nhiên bùng phát, quang mang tinh điểm màu hoàng kim sáng rực lên, tràn ngập rải khắp toàn bộ sân khấu hình thành nên một cảnh sắc mỹ lệ kỳ huyễn tựa như tinh không vũ trụ.

Mộc Vũ Lâm nhẹ nhàng mở hai tay, thuận gió ngự khí bây lên, phiêu nhiên như tiên tử, không cần bất kỳ một động tác nhảy múa của thế tục nào, cảnh sắc mỹ lệ tới cực điểm phối hợp với khí chất thanh đạm như lan trúc của nàng, trong lúc nhất thời, thiên thượng địa hạ chỉ còn lại mỗi mình cảnh sắc nơi đây.

Tiếng náo loạn biến mất, vô số đôi mắt trừng trừng nhìn lên sân khấu, ngay cả chớp mắt một cái cũng quên mất.

- Tích hữu giai nhân hề, phiên nhược kinh hồng. Uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết!

(Trích trong Lạc Thần Phú. Tạm dịch: Tích xưa có giai nhân, nhẹ nhàng như nhạn hồng, uyển chuyển tựa du long, rực rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng, phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết!)

Trong đầu Lăng Phong đột nhiên lướt qua một thiên văn thơ hoa mỹ mà hắn đã từng đọc tại Cung Phụng Các khi xưa, cảm thấy nó vô cùng tương xứng với tràng cảnh trước mắt, vì vậy nhịn không được mà cất lên tiếng hát.

Hư vô mờ mịt, từng luồng sương khói do thủy hệ nguyên lực bị đốt cháy bốc lên tràn ngập khắp không trung, chợt ẩn chợt hiện. Quang mang rực rỡ tựa như bị ngân hà ngăn cách, mà nam nữ si tình cũng tựa như bị đất trời ngăn cách.

- Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà... Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ, phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự...

(Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai, tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc... Cổ xinh thon dài, da ngần hé lộ, sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự...)

Theo lời ngâm xướng của Lăng Phong, khí chất của Mộc Vũ Lâm đang trôi nổi giữa không trung càng thêm linh hoạt kỳ ảo mà thanh nhã. Text được lấy tại Truyện FULL

Lăng Phong ở một bên nhìn chăm chú thì trong con mắt của mọi người lại thành ngẩn ngơ say đắm. Nhưng tiên phàm cách trở, dù cho đi đến tận cùng của bầu trời cũng không thể nào chạm tới được gót hồng của tiên tử, khiến cho lòng người sinh ra chua xót vô cùng vô tận, có thiếu nữ tình cảm phong phú còn vì sự "bi thảm" của Lăng Phong mà nhịn không được nước mắt như mưa.

Rốt cục, tựa hồ như tiên tử cao cao tại thượng cũng cảm động trước mối thâm tình này, lòng bàn tay Mộc Vũ Lâm đột nhiên cuốn ra một chiếc đai ngọc màu trắng, đai ngọc nhẹ nhàng rơi xuống, bao bọc lấy thân thể Lăng Phong.

Lăng Phong sửng sốt, việc này cùng với thương lượng vừa rồi của bọn họ không hề phù hợp, thế nhưng Mộc Vũ Lâm đã xuất thủ, hắn cũng không nguyện ý kháng cự, tùy ý để cho chiếc đai ngọc do thủy hệ nguyên lực tụ hội thành bao bọc lấy bản thân kéo lên không trung. Quanh thân Mộc Vũ Lâm tuôn ra tinh mang bàng bạc, pha trộn vào cùng với kim quang rực rỡ, cảnh sắc mê huyễn đến mức khiến cho người ta cam nguyện được chìm đắm vào trong đó.

Từng điểm tinh mang lóe lên, từng đạo kim quang bùng sáng rồi vụt tắt, sân khấu lức này đã như tinh không hạo hãn, thân thể của hai người dưới sự nâng đỡ của đối phương bắt đầu xoay tròn trong tinh không đó, càng lúc càng gần, càng lúc càng si mê quấn quýt...

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.

(Trên con đường ngọc tràn ngập gió thu có thể gặp được nhau, như thế đã đẹp hơn vô số thứ trên thế gian này.)

Rốt cục, toàn bộ tinh mang đã hoàn toàn tiêu tán, thân thể hai người cũng chậm rãi hạ xuống, cách nhau vừa tròn một tấc, hai bên đều có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

Toàn trường im lặng!

Cho dù là Lăng Phong thiết kế ra màn vũ đạo vượt quá cực hạn cảm nhận của mọi người cũng không dám nghĩ hiệu quả trên thực tế lại mỹ diệu tuyệt luân đến vậy, tâm thần hắn vẫn say đắm thật sâu trong đó, trên mặt Mộc Vũ Lâm cũng đồng dạng hiện lệ thần tình kích động. Cả hai người đều không muốn mở miệng, rất sợ lời nói ra sẽ phá vỡ mất bầu không khí vi diệu này.

Rốt cuộc âm thanh rung trời từ dưới đài vang lên, tiếng vỗ tay xông đến tận mây xanh!

Giậm chân, gào thét, hét lên điên cuồng, quý tộc thanh niên thời nay tuy rằng trời sinh tính tình kiêu ngạo, nhưng bọn họ cũng có một đặc điểm khả ái, đó chính là truy cầu một cách vô điều kiện đối với những sự vật mỹ hảo. Cùng so sánh với màn vũ đạo này, Chưởng Tâm Vũ vừa nãy khiến cho bọn họ sợ hãi than thở quả thực không đáng giá nhắc tới.

Ấn tượng thô bỉ1 Lăng Phong trong cảm nhận của bọn họ đã bị quét sạch, cũng không còn ai cảm thấy Mộc Vũ Lâm tuyển trúng Lăng Phong là một sai lầm nữa. Ngày sau nếu như có kẻ nào muốn dùng điểm này để công kích Lăng Phong, sợ rằng ngược lại sẽ phải chịu sự quần công của bọn họ!

Trong tiếng hô hoán điên cuồng như sóng biển, sắc mặt Mộc Vũ Lâm dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nàng rốt cục cũng mở miệng:

- Để Thực Cốt Bạo phải dùng đến loại nguyên liêu đặc thù nào?

- Kim biên lan nhị!

Lăng Phong vô ý thức trả lời, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời hắn đã phát hiện có điểm không đúng, khiếp sợ nhìn lại, chỉ thấy Mộc Vũ Lâm tựa như một con tiểu hồ ly thực hiện được âm mưu kèm theo vẻ tươi cười xinh đẹp.

Bị nhìn thấu rồi!

Bất kỳ che giấu nào cũng không còn hữu dụng nữa, từ một câu hỏi này của Mộc Vũ Lâm, Lăng Phong liền hiểu rõ ràng thân phận Thuật Luyện Sư đã bị nàng nhìn thấu, đáng chết hơn chính là nàng còn biết cả thân phận kiêm tu nguyên tố Thiên Hành Giả của mình! Lý trí nói cho Lăng Phong biết khi đối diện với tình huống kiểu này, cách trực tiếp nhất chính là tung ra sát thủ, thế nhưng khi đối mặt với nụ cười vui vẻ tựa như tiểu hài đồng được cho kẹo của Mộc Vũ Lâm, hắn thực sự không hạ thủ nổi, cho nên chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Khẽ cười một tiếng, Mộc Vũ Sương thấp giọng nói:

- Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không hé răng nửa lời đâu.

Nàng giảo hoạt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thực hiếm khi thấy được nàng lộ ra thần thái tinh nghịch như vậy.

Lăng Phong sửng sốt, không hiểu đến tột cùng nàng có tính toán gì trong lòng không, thế nhưng sự cộng minh mãnh liệt giữa linh hồn của hai người lại khiến cho Lăng Phong không chút do dự tin tưởng vào lời nói của Mộc Vũ Sương.

Trông thấy vị tiên tử trong cảm nhận tươi cười như vậy, để lộ ra thần thái của một cô gái nhỏ trước nay chưa từng thấy qua, các quý tộc trẻ tuổi dù cho vô cùng bái phục Lăng Phong nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chua xót. Loại cảm giác này thẳng cho đến khi hai người Lăng Phong bước xuống khỏi sân khấu mới thoáng tan đi một chút.

Ánh mắt của Tần Chính ở bên dưới đột nhiên toát ra một tia đố kỵ xen lẫn với vẻ đắc ý điên cuồng, hắn lẩm bẩm nói:

- Ngươi chết chắc rồi!

Trước khi tới Thương Khung Yếu Tắc, Tần Chính đã ngầm nhận được lời căn dặn của Thang Thần, đó chính là tuyệt đối không cho phép bất kỳ một nam tử nào có cơ hội sản sinh ra gút mắt tình cảm cùng với Mộc Vũ Sương! Tuy rằng không hiểu vì sao hắn lại đưa ra quy định cổ quái này, nhưng Tần Chính lại hiểu rất rõ ràng rằng Thang Thần tuyệt đối không hề đùa giỡn.

Tần Chính lại thương hại nhìn về phía Lăng Phong. Chỉ cần mình đem sự tình phát sinh ở nơi này truyền trở về, dù cho Mộc Vũ Sương vẻn vẹn chỉ nảy sinh một tia hảo cảm đối với Lăng Phong, thì đại sư huynh cũng vì ngăn chặn hoàn toàn mọi khả năng có thể xảy ra mà tuyệt không do dự tự mình ra tay xóa sổ Lăng Phong!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio