Tinh Ngự

chương 340: lưỡng hùng tranh chấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiệu lực cấp chế càng lúc càng tăng mạnh, hiện tại, cho dù là tu vi cao hay thấp, việc tiến vào ngọn núi này đã hoàn toàn không thể.

Chỉ có thể vào không thể ra!

Nguyên bản mỗi ngày nhìn cảnh máu tanh trên sát lục tràng khiến cho một ít người yếu tim không thể chịu đựng được, tiếp tục thấy một màn như vậy, một đạo phòng tuyến cuối cùng trong tâm lý bọn họ cũng triệt để bị đánh tan, cả người rơi vào trong trạng thái điên cuồng, khởi xướng công kích tới tất cả những sự vật nhìn thấy trong mắt.

Chứng kiến những người đã hoàn toàn đánh mất lý trí, không người nào dám đồng tình, chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn cường đại nhất giết toàn bộ bọn họ. Những người này nếu không chết, hết lần này tới lần khác phát cuồng, chiến lực sẽ được đề cao lên mấy thành, lại gây cho mọi người chung quanh thương vong cực lớn.

Loạn, giết!

Không có thương hại, không có yếu lòng lùi bước. Cho dù là người tâm thần tốt đến đâu đi nữa cũng buộc chặt lại, căng tròn như dây cót.

Lăng Phong đứng ở giữa không trung khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong lòng tự dưng sinh ra một trận hàn ý. Những chuyện tình liên tục phát sinh trong mấy ngày qua đang xẹt qua ý thức hải của hắn, Mệnh Bài, Càn Thiên Giới, ma thú… tất cả chuyện này giống như được đặt ra thành một hồi trò chơi, một hồi vui đùa tràn ngập thương hại.

Nếu như đây là một hồi hí kịch mà ngay cả cường giả viễn cổ cũng không thể thoát ra, như vậy ai là người dàn dựng tất cả, ai có thể bày ra một thế cục lớn đến như vậy?

Trong ý thức hải không ngừng cuộn sóng, Lăng Phong hít sâu một ngụm lương khí, trong mắt bỗng nhiên bộc phát ra một loại thần quang:

- Bất kể là ai thiết lập tràng hí kịch này, ta đều rất không thích loại cảm giác khi số phận mình bị người khác nắm trong tay điều khiển!

Dưới tình cảnh này, cho dù là Lăng Phong cũng không dám lơ là, vì bảo đảm an toàn cho huyết sát vệ, Lăng Phong để bọn họ chia làm sáu người một tổ, phối hợp nguyên trận Cảnh Vân truyền thụ, như vậy có thể đảm bảo được mức độ an toàn cao nhất.

Với Lăng Phong mà nói, vô luận trong Càn Thiên Giới có chỗ nào tốt vẫn không thể quan trọng bằng tính mệnh những người bên cạnh mình!

"Tư!"

Một tiếng chấn hưởng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lăng Phong.

Lăng Phong thu lại nhãn thần, trong mắt hắn liền xuất hiện một màn cảnh tượng kỳ quái. Khoảng hơn năm mươi trượng phía trước, giữa hư không đột nhiên lộ ra một cái lợi trảo, động tác của lợi trảo này vô cùng nhanh gọn mở phanh bụng một con ma thú rồi ngay sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Trong không trung vẫn là một mảnh hư vô, dường như vừa rồi cũng không từng phát sinh bất luận chuyện gì.

Lăng Phong đột nhiên nhắm lại hai tròng mắt. Tâm tình dường như rơi vào một khu vực kỳ diệu, tất cả mọi thứ ở ngoại giới nhất thời hiện lên vô cùng rõ ràng ở trong ý thức hải của hắn. Niệm thức ba động theo một thông lộ kỳ diệu hướng xuống nơi vừa mới phát sinh tràng cảnh quỷ dị. Đột nhiên thân thể Lăng Phong bỗng giật mình một cái thật mạnh, ngạc nhiên mở to hai mắt.

Nếu là dùng mắt thường hoàn toàn không có biện pháp phát hiện. Thế nhưng dùng niệm thức kiểm tra lại có thể quan sát tới đó có một con bắc viên tồn tại. Con bắc viên này có phần kỳ dị, quanh mình nó có một vòng ba động không ngừng biến ảo ẩn hiện, cỗ ba động này như một cái chụp ẩn hình che kín toàn bộ thân thể nó.

Trừ phi nó xuất thủ chém giết, bằng không mà nói sẽ không hiển lộ ra mảy may chút nào.

Hiếu kỳ, Lăng Phong sử dụng niệm thức vững vàng tập trung trên người con bắc viên. Tựa hồ cũng cảm nhận thấy được nguy hiểm, hai lỗ tai đầu lông của con bắc viên bỗng dưng dựng lên, thân thể như điện bàn nhắm hướng thâm sâu phóng đi.

Lăng Phong không chút nào chậm trễ, thi triển tiến tật, thân thể giống như một thanh lợi kiếm phá không, nhằm thẳng hướng con bắc viên chạy trốn lao đi như một mũi tên bắn.

Nhất thời một màn cổ quái xuất hiện. Lăng Phong nhắm mắt, chạy với tốc độ cực cao lao nhanh về phía trước, dường như đang có một con mắt vô hình giúp hắn tránh thoát được tất cả những chướng ngại vật trên đường.

Mặc dù trong trường hợp không hề phong bế nhãn thức, Lăng Phong đồng dạng cũng có thể thi triển Cổ Tỉnh Ánh Nguyệt, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng thành thạo như lúc này. Mà nếu như không xuất ra trạng thái cực hạn, Lăng Phong rất hoài nghi chỉ cần mình không cẩn thận một chút liền có thể mất đi tung tích con bắc viên kia.

Bắc viên cũng biết Lăng Phong vì chính bản thân mà đến, động tác lập trức trở nên khẩn trương, cái miệng rộng không ngừng rít lên, hai chân chạy nhanh đã hóa thành mờ ảo. Đây là con ma thú có trí tuệ rất cao, ỷ vào thể hình nhỏ nhắn, chuyên môn chọn những chỗ địa hình chật hẹp chạy trốn, ý đồ mượn địa thế nhằm ngăn cản Lăng Phong.

Truy, truy, truy!

La Phong đề thăng cường độ niệm thức tới cực hạn, căn bản không còn rảnh tránh né chướng ngại vật. Bởi vậy tâm thần hắn khẽ động, quanh thân lập tức xuất hiện mười khỏa hỏa cầu màu trắng, hỏa cầu không ngưng rít lên. Phàm là gặp phải chướng ngại vật chúng lập tức phụt lên một ngọn lửa đốt bỏ toàn bộ chương ngại. xem tại TruyenFull.vn

Ngay sau đó, Lăng Phong nhất thời bạo khai cước lực, đạp phá toàn bộ chướng vật cản đường.

Một đường chạy vội, Lăng Phong giống như một đầu viễn cổ cự thú hung mãn đạp vỡ tất cả trở ngại, chỉ cần là người có lý trí cũng không dám vào thời khắc này tới cản bước La Phong.

Cho dù là ở trong chiến đấu kịch liệt. Một khi thấy Lăng Phong trở lại, song phương đang giao thủ cũng rất nhanh né tránh, đợi lúc Lăng Phong rời đi bọn họ mới đưa mắt khó hiểu nhìn lại, sau đồng thời lựa chọn ngưng đấu.

Sắp tới rồi!

"Xuy!"

Lòng bàn tay Lăng Phong truyền ra một tiếng khiếu âm cực kỳ ngưng tụ. Tinh thiết kiếm mang theo một đạo ngân quang cực kỳ chói mắt bức thẳng tới hướng con bắc viên. Từ việc con bắc viên biểu hiện ra ngoài dị tượng, Lăng Phong hầu như có thể tin rằng trên người nó tất nhiên có tồn tại mệnh bài. Bởi vậy Lăng Phong xuất thủ một kích kia liền thi triển ra Trú Kiếm Chi Thuật cực mạnh.

"Chi nha!"

Thời khắc sống chết, con bắc vượn rốt cục gào thét lên một tiếng, ba động kỳ dị đột nhiên mạnh mẽ bành trướng, Lăng Phong đồng thời chấn động. Theo tinh thiết kiếm truyền đến một cỗ sát khí bạo ngược điên cuồng khiến cho niệm thức của hắn hơi bị run rẩy. Cỗ sát khi ba động dường như được thiên địa quán nhập, sức mạnh vô bề, một cỗ lực lượng kinh hãi lan tràn đầy rẫy thức hải như muốn phá vỡ thức hải cùng linh hồn.

"Hát!"

Lăng Phong quát lên một tiếng lớn, thức hải trong kiếm linh cuồng chuyển, một cỗ niệm thức truyền ra từ trong hạch tâm như gió thổi qua thức hải, hung hăng đánh lên cỗ lực lượng kinh hãi kia.

Oanh!

Như một quả trọng bom bạo nổ, Lăng Phong chấn động mạnh một cái, thân thể thối lui mười trượng. "Oa" một tiếng đã phun ra một ngụm máu tươi! Sắc mặt hắn tràn đầy kinh sợ nhìn về phía trước, con bắc viên sau khi phóng xuất ra công kích cường đại lại tiếp tục chạy trốn, dường như một kích vừa rồi đối với nó cũng không có gì làm quá sức.

Một loại khiếp sợ dâng lên tràn ngập trong lòng Lăng Phong. Cỗ lực lượng vừa rồi đến tột cùng có lai lịch gì? Tựa hồ cũng là một loại công kích băng niệm thức nhưng so với Tâm âm đ*o Bàn do chính mình sáng chế cường đại hơn rất nhiều lần. Nếu không phải gần đây liên tục gặp được kỳ ngộ khiến linh hồn tiến nhanh thì chỉ đơn giản một kích vừa rồi, Lăng Phong cảm giác linh hồn mình rất dễ dàng bị diệt gọn.

Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, một chiêu này của con bắc viên còn chưa có phát huy đến cực hạn, uy lực chân chính của nó còn muốn xa hơn thế rất nhiều.

Chợt nghe một tiếng rống thê lương vang lên đề tỉnh Lăng Phong, nhìn về phía trước thấy một ánh đao thật dài hình lưỡi liềm nhô lên cao rồi rơi xuống, trực tiếp bổ vào trên người con bắc viên, hung hăng bổ nó thành hai đoạn! Theo máu tươi bắn ra ngoài không trung là Mệnh Bài vàng rực, sau đó một bàn tay với hàn khí bức nhân tựa như được khắc thành từ băng lạnh rất nhanh đã nắm lấy.

Đúng là Băng Tiêu!

Khoảng cách quá xa, Lăng Phong có muốn tranh trước cũng không kịp, linh cơ hắn khẽ động nhìn về phía Băng Tiêu, sau đó kinh hỉ hô lê:

- Tiêu cô nương?

Nghe vậy, bàn tay của Băng Tiêu lập tức ngưng lại một lát, vô thức nhắm lệch mục tiêu.

Thừa dịp may, thân hình Lăng Tiêu nhoáng lên, một tay nhanh nắm chặt lấy Mệnh Bài.

Băng Tiêu nhất thời tỉnh ngộ bản thân bị mắc bẫy, mặt lạnh toát ra một vẻ đầy phẫn nộ:

- Đê tiện!

Sát tình đao trong tay lại nhoáng lên phách không đánh tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio