Tinh Ngự

chương 350

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nói Văn Lai Tư vừa chỉ về phía thi thể Thanh Lân tộc đằng sau chậm rãi nói:

- Tổ tiên cũng có di ngôn cụ thể phương vị cỗ thi thể này trong Càn Thiên Giới và đương nhiên cũng nói rõ phương pháp tốt nhất mở ra phòng ngự của cỗ thi cốt này. Cậy mạnh đánh bừa chỉ là một cách ngu ngốc mà thôi, thực sự là cách làm cực kỳ ngu xuẩn.

- Ngươi, ngươi ... ngươi định làm gì?

- Ha ha, không cần khẩn trương.

Văn Lai Tư cười âm hiểm liên tục, từng bước ép sát về phía Phỉ Tạ Ti:

- Dưỡng Thanh Lân tộc các ngươi nhiều năm như vậy cũng chỉ vì đợi ngươi a, công chúa Phỉ Tạ Ti thân ái của ta! Chỉ cần có một giọt máu tươi của ngươi ta có thể mở ra lớp phòng ngự này. Sau đó ... ha ha ha ...

- Ngươi thử nhìn xung quanh xem, thanh sơn lục thủy, nếu hoan hảo ở chỗ này chẳng phải là lạc thú trong nhân sinh sao? Nói xong, Văn Lai Tư cầm lấy bàn tay Phỉ Tạ Ti, một ngón tay đâm xuống mạnh mẽ tạo một lỗ thủng. Lập tức một giọt máu tươi từ miệng vết thương bắn về phía thi cốt tổ tiên Thanh Lân tộc.

Bị một kích bất thình lình, Phỉ Tạ Ti nhịn không được rên lên một tiếng, sắc mặt biến thành trắng bệch.

Máu tươi bắn về phía đạo kim quang, chỉ thấy một luồng khói xanh bốc lên, phòng ngự tráo chậm rĩa mờ dần, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Văn Lai Tư tiến nhanh về phía trước, một quyền mạnh mẽ oanh xuất lên thi cốt tổ tiên Thanh Lân tộc. Mất đi phòng ngự, thi cốt trở nên yếu ớt, bị một quyền của hắn phá nát.

Nhìn thấy cảnh này Phỉ Tạ Ti tức giận không thôi, nói thế nào thí đó cũng là tổ tiên của nàng, nàng tức giận hét lên:

- Ngươi là một tên vô sỉ.

- Đừng nóng vội, đợi lát nữa rồi sẽ đến phiên ngươi.

Văn Lai Tư nhẹ giọng đáp. Vừa nói hắn vừa tìm tòi trong đống thi cốt vừa bị phá nát thành từng mảnh, cuối cùng hắn kinh hỉ tìm thấy một khối minh thúy.

- Ha ha ... rốt cục thì cũng tìm được.

Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ một hồi nữa hắn hơi thất vọng tự hỏi:

- Tại sao lại không có linh thể khôi lỗi, chết tiệt! Lẽ nào bị người này trước khi chết tiêu hao hết? Thôi, có thể thu được phương pháp luyện chế đã là có thu hoạch khá tốt rồi.

Quay đầu lại nhìn về Phỉ Tạ Ti, Văn Lai Tư chìa minh thúy trong tay ra nói:

- Truyền thuyết kể lại rằng, tổ tiên Thanh Lân tộc là một cao thủ luyện chế linh thể khôi lỗi thiên hạ vô song, chỉ cần hưởng thụ ngươi ta lập tức có được biến hị nguyên lực Thanh Lân hỏa và có đủ điều kiện để tu luyện công pháp do cường giả thượng cổ lưu lại này! Ta cũng có thể vấn đỉnh Linh Cấp.

Nói xong, hắn bước đến gần Phỉ Tạ Ti, trong mắt hắn bắn ra quang mang tham lam không gì sánh được. Bàn tay của hắn khó khăn chạm lên khuôn mặt Phỉ Tạ Ti.

- Chỉ sợ là ngươi không có cơ hội này.

Một thanh âm hữu lực vang vọng giữa hư không. Ngay sau đó là một biển lửa rừng rực lao đến làm không khí xung quanh như bị khô nóng, không gian giống như mặt gương bị vỡ vụn.

- Ngươi làm thế nào mà tìm được ?

Văn Lai Tư cực kỳ sợ hãi, bị một kiếm này tập trung, năng lượng bản thân hắn suýt nữa thì bị tán hất. Lùi, mũi chân hắn cấp tốc ấn mạnh xuống nền đất lấy điểm tựa nhanh chóng lùi về phía sau.

Lăng Phong thân kiếm hợp nhất triệt để ngưng tụ năng lượng xung quanh bao bọc lấy thân thể, từng luồng năng lượng trùng trùng điệp điệp lao thẳng ép về phía Văn Lai Tư. Mũi kiếm rung lên phát ra từng âm thanh ong ong gắt gao bao phủ lấy thân thể Văn Lai Tư.

- Đây là ngươi bức ta.

Văn Lai Tư rống to, ném ra một khối ngọc. Lập tức một tiếng nổ vang lên, từng đạo năng lượng vô hình bao bọc lấy thân hình Lăng Phong. Trong đó một đạo hỏa trụ to như cánh tay lao thẳng về phía ngực hắn. Thấy vậy Văn Lai Tư cười to nói:

- Dưới Thánh Vực đều là con kiến hôi. Ta muốn nhìn xem ngươi làm cách nào để tiếp được Vực Năng Thúc Phược, ngươi chết đi cho ta.

Ngân quang nổ tung, cà linh hiện lên. Linh kỹ "Xà Vương" điên cuồng thi triển. Xà linh điên cuồng biến trướng lao thẳng về phía Lăng Phong với ý định nuốt chửng hắn.

Bị vây giữa Vực, Lăng Phong nở nụ cười cổ quái:

- Ta lại muốn biết thuyết pháp "con kiến hôi" là thế nào?

Tinh Thiết Kiếm trong tay hoa lên, kiếm cương mạnh mẽ lao về phía hỏa trụ. Năng lượng va chạm kịch liệt sinh ra từng cỗ rung động và âm thanh bạo nổ. Cùng lúc đó Tâm âm đ*o Bàn chợt xuất hiện. Thiên địa dường như bị oanh kích vỡ vụn, tất cả các mạnh vỡ đang lao đến Văn Lai Tư.

Văn Lai Tư trừng mắt thiếu chút nữa con ngươi cũng lọt ra ngoài. Hắn không thể nào tin được một màn trước mắt. Làm sao mà Lăng Phong có thể dễ dàng thoát khỏi Vực như vậy? Dưới tình cảnh như vậy căn bản hắn không kịp tạo ra phòng ngự chỉ có thể rống to:

- Ta không tin. Pháp ấn lên.

Lời nói còn đang văng vẳng bên tai thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con rắn nửa người nửa linh thể. Cái mồm linh thể mở rộng hết cỡ nuốt chửng Văn Lai Tư.

Linh kỹ, Xà Thôn Tượng.

Lăng Phong chấn động, Tinh Thiết Kiếm trong tay xoay chuyển bắn về phía bầu trời, hỏa quang như du xà chui vào trong đầu Xà Linh. Lần này dường như rất nhiều thuốc nổ đồng thời bị kích nổ, âm thanh bạo hưởng vang lên, linh thể khôi lỗi bị nổ thành từng mảnh nhỏ sau đó tập hợp trên đất tạo thành hình dạng viên cầu ảm đạm không phát quang mang.

Một chiêu đắc thủ, không để đối phương kịp hoàn hồn, lại một kiếm nữa phá không lao đến xuyên thủng ngực Văn Lai Tư, lực trùng kích cường đại xuyên thủng cả mặt đất tạo thành một lỗ sâu thẳm.

Văn Lai Tư nhìn lỗ thủng trước ngực một cách kinh ngạc. Cả người hắn toàn là máu tươi, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể nào tin được. Tựa hồ như vừa tỉnh lại trong cơn mê hắn lẩm bẩm:

- Làm sao có thể? Ta thế nào lại chết ở chỗ này được?

Hắn ném ánh mắt đầy oán độc về phía Lăng Phong nghiếm răng:

- Bọn ngươi, gia tổ sẽ báo thù cho ta.

Phỉ Tạ Ti dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, mãi cho đến khi thân thể Văn Lai Tư đổ xuống nàng mới thanh tỉnh lại. Thân thể nàng rung lên rồi đột nhiên nàng điên cuồng cười to:

- Phụ thân, mẫu thân, hai người có thấy không? Kẻ làm ác cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Lăng Phong lắc đầu, biết nàng do bi thương ứ động lâu ngày cần phải được phát tiết mới có lợi nên cũng không ngăn cản nàng. Hắn lặng lẽ đứng chờ đợi một lát sau đó mới tiến về phía nàng nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Lăng tiên sinh, xin chờ một lát.

Lau sạch nước mắt, Phỉ Tạ Ti đi đến bên cạnh thi thể Văn Lai Tư lấy lại minh thúy rồi nói:

- Nghe nói mai minh thúy này ghi chép lại phương pháp luyện chế linh thể quý lỗi, tiên sinh hãy cầm lấy.

- Linh thể khôi lỗi ?

Đi theo một tia ba động tìm đến nơi này Lăng Phong cũng không rõ mọi chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ nên sau khi nghe xong lời giải thích của Phỉ Tạ Ti hắn mới hiểu được. Lăng Phong tiếp nhận mai minh thúy, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ. Lăng Phong khẽ dùng niệm thức đảo qua liền không thấy hứng thú. Ở trong đó có ghi chép lại phương pháp tu luyện một loại công pháp và phương thức luyện chế linh thể quý lỗi. Cho dù là cái nào thì cũng cần điều kiện là người tu luyện phải có Thanh Lân hỏa.

Lăng Phong biết rõ nhược điểm bây giờ của mình là nắm giữ nhiều kỹ năng. Đạo lý tham nhiều không tinh hắn vẫn hiểu được vì vậy liền trả lại minh thúy cho Phỉ Tạ Ti:

- Thứ này cho ta cũng vô dụng, nhưng đối với cô đã thức tỉnh Thanh Lân huyết mạch thì vừa đủ điều kiện để tu luyện.

Phỉ Tạ Ti dường như không nghĩ đến việc Lăng Phong lại trả lại bảo bối cho mình, nét mặt không khỏi hiện lên vẻ cảm kích. Nàng biết mình có thể giữ được tấm thân trong sạch đồng thời báo thù cừu địch diệt tộc đều là nhờ công lao của Lăng Phong. Cho dù Lăng Phong chiếm giữ mai minh thúy cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại không hề động tâm trả lại mai minh thúy cho mình. Trong lòng nàng không khỏi xuất hiện tâm tình cổ quái. Nàng cúi đầu, thanh âm nhẹ như tiếng gió thoảng:

- Kỳ thức nếu tiên sinh muốn tu luyện cũng không phải là không có biện pháp.

- Khái khái.

Lăng Phong ngẩn người ra, lập tức hiểu được ý nàng, không khỏi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, khẽ nói:

- Chúng ta đi thôi, không biết bọn họ có công phá được tuyến phòng thủ Tàng Thần Điện hay không?

Thấy Lăng Phong xấu hổ, Phỉ Tạ Ti khẽ mỉm cười.

- Bọn họ đã mở được.

Sau khi hai người trở lại Tàng Thần Điện, cửa vào đã bị phá vỡ hoàn toàn, trước cửa toàn là thi thể của đám thủ vệ.

Hai người nhìn chăm chú một lát rồi cũng nhanh chóng tiến nhập vào bên trong.

Sau khi tiến vào Tàng Thần Điện, khung cảnh rộng mở sáng sủa. Đây là một phòng khách trống trải. Trong phòng khách chỉ có mấy cỗ thi thể của bắc viên thủ vệ cùng với những ma thú không đầu không đuôi. Có thể nhận ra được thực lực của chúng rất mạnh, cho dù chỉ còn là cỗ thi thể nhưng bên trong vẫn còn tản mát ra khí tức năng lượng dày đặc.Vừa nói Văn Lai Tư vừa chỉ về phía thi thể Thanh Lân tộc đằng sau chậm rãi nói:

- Tổ tiên cũng có di ngôn cụ thể phương vị cỗ thi thể này trong Càn Thiên Giới và đương nhiên cũng nói rõ phương pháp tốt nhất mở ra phòng ngự của cỗ thi cốt này. Cậy mạnh đánh bừa chỉ là một cách ngu ngốc mà thôi, thực sự là cách làm cực kỳ ngu xuẩn.

- Ngươi, ngươi ... ngươi định làm gì?

- Ha ha, không cần khẩn trương.

Văn Lai Tư cười âm hiểm liên tục, từng bước ép sát về phía Phỉ Tạ Ti:

- Dưỡng Thanh Lân tộc các ngươi nhiều năm như vậy cũng chỉ vì đợi ngươi a, công chúa Phỉ Tạ Ti thân ái của ta! Chỉ cần có một giọt máu tươi của ngươi ta có thể mở ra lớp phòng ngự này. Sau đó ... ha ha ha ...

- Ngươi thử nhìn xung quanh xem, thanh sơn lục thủy, nếu hoan hảo ở chỗ này chẳng phải là lạc thú trong nhân sinh sao? Nói xong, Văn Lai Tư cầm lấy bàn tay Phỉ Tạ Ti, một ngón tay đâm xuống mạnh mẽ tạo một lỗ thủng. Lập tức một giọt máu tươi từ miệng vết thương bắn về phía thi cốt tổ tiên Thanh Lân tộc.

Bị một kích bất thình lình, Phỉ Tạ Ti nhịn không được rên lên một tiếng, sắc mặt biến thành trắng bệch.

Máu tươi bắn về phía đạo kim quang, chỉ thấy một luồng khói xanh bốc lên, phòng ngự tráo chậm rĩa mờ dần, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Văn Lai Tư tiến nhanh về phía trước, một quyền mạnh mẽ oanh xuất lên thi cốt tổ tiên Thanh Lân tộc. Mất đi phòng ngự, thi cốt trở nên yếu ớt, bị một quyền của hắn phá nát.

Nhìn thấy cảnh này Phỉ Tạ Ti tức giận không thôi, nói thế nào thí đó cũng là tổ tiên của nàng, nàng tức giận hét lên:

- Ngươi là một tên vô sỉ.

- Đừng nóng vội, đợi lát nữa rồi sẽ đến phiên ngươi.

Văn Lai Tư nhẹ giọng đáp. Vừa nói hắn vừa tìm tòi trong đống thi cốt vừa bị phá nát thành từng mảnh, cuối cùng hắn kinh hỉ tìm thấy một khối minh thúy.

- Ha ha ... rốt cục thì cũng tìm được.

Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ một hồi nữa hắn hơi thất vọng tự hỏi:

- Tại sao lại không có linh thể khôi lỗi, chết tiệt! Lẽ nào bị người này trước khi chết tiêu hao hết? Thôi, có thể thu được phương pháp luyện chế đã là có thu hoạch khá tốt rồi.

Quay đầu lại nhìn về Phỉ Tạ Ti, Văn Lai Tư chìa minh thúy trong tay ra nói:

- Truyền thuyết kể lại rằng, tổ tiên Thanh Lân tộc là một cao thủ luyện chế linh thể khôi lỗi thiên hạ vô song, chỉ cần hưởng thụ ngươi ta lập tức có được biến hị nguyên lực Thanh Lân hỏa và có đủ điều kiện để tu luyện công pháp do cường giả thượng cổ lưu lại này! Ta cũng có thể vấn đỉnh Linh Cấp.

Nói xong, hắn bước đến gần Phỉ Tạ Ti, trong mắt hắn bắn ra quang mang tham lam không gì sánh được. Bàn tay của hắn khó khăn chạm lên khuôn mặt Phỉ Tạ Ti.

- Chỉ sợ là ngươi không có cơ hội này.

Một thanh âm hữu lực vang vọng giữa hư không. Ngay sau đó là một biển lửa rừng rực lao đến làm không khí xung quanh như bị khô nóng, không gian giống như mặt gương bị vỡ vụn.

- Ngươi làm thế nào mà tìm được ?

Văn Lai Tư cực kỳ sợ hãi, bị một kiếm này tập trung, năng lượng bản thân hắn suýt nữa thì bị tán hất. Lùi, mũi chân hắn cấp tốc ấn mạnh xuống nền đất lấy điểm tựa nhanh chóng lùi về phía sau.

Lăng Phong thân kiếm hợp nhất triệt để ngưng tụ năng lượng xung quanh bao bọc lấy thân thể, từng luồng năng lượng trùng trùng điệp điệp lao thẳng ép về phía Văn Lai Tư. Mũi kiếm rung lên phát ra từng âm thanh ong ong gắt gao bao phủ lấy thân thể Văn Lai Tư.

- Đây là ngươi bức ta.

Văn Lai Tư rống to, ném ra một khối ngọc. Lập tức một tiếng nổ vang lên, từng đạo năng lượng vô hình bao bọc lấy thân hình Lăng Phong. Trong đó một đạo hỏa trụ to như cánh tay lao thẳng về phía ngực hắn. Thấy vậy Văn Lai Tư cười to nói:

- Dưới Thánh Vực đều là con kiến hôi. Ta muốn nhìn xem ngươi làm cách nào để tiếp được Vực Năng Thúc Phược, ngươi chết đi cho ta.

Ngân quang nổ tung, cà linh hiện lên. Linh kỹ "Xà Vương" điên cuồng thi triển. Xà linh điên cuồng biến trướng lao thẳng về phía Lăng Phong với ý định nuốt chửng hắn.

Bị vây giữa Vực, Lăng Phong nở nụ cười cổ quái:

- Ta lại muốn biết thuyết pháp "con kiến hôi" là thế nào?

Tinh Thiết Kiếm trong tay hoa lên, kiếm cương mạnh mẽ lao về phía hỏa trụ. Năng lượng va chạm kịch liệt sinh ra từng cỗ rung động và âm thanh bạo nổ. Cùng lúc đó Tâm âm đ*o Bàn chợt xuất hiện. Thiên địa dường như bị oanh kích vỡ vụn, tất cả các mạnh vỡ đang lao đến Văn Lai Tư.

Văn Lai Tư trừng mắt thiếu chút nữa con ngươi cũng lọt ra ngoài. Hắn không thể nào tin được một màn trước mắt. Làm sao mà Lăng Phong có thể dễ dàng thoát khỏi Vực như vậy? Dưới tình cảnh như vậy căn bản hắn không kịp tạo ra phòng ngự chỉ có thể rống to:

- Ta không tin. Pháp ấn lên.

Lời nói còn đang văng vẳng bên tai thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con rắn nửa người nửa linh thể. Cái mồm linh thể mở rộng hết cỡ nuốt chửng Văn Lai Tư.

Linh kỹ, Xà Thôn Tượng.

Lăng Phong chấn động, Tinh Thiết Kiếm trong tay xoay chuyển bắn về phía bầu trời, hỏa quang như du xà chui vào trong đầu Xà Linh. Lần này dường như rất nhiều thuốc nổ đồng thời bị kích nổ, âm thanh bạo hưởng vang lên, linh thể khôi lỗi bị nổ thành từng mảnh nhỏ sau đó tập hợp trên đất tạo thành hình dạng viên cầu ảm đạm không phát quang mang.

Một chiêu đắc thủ, không để đối phương kịp hoàn hồn, lại một kiếm nữa phá không lao đến xuyên thủng ngực Văn Lai Tư, lực trùng kích cường đại xuyên thủng cả mặt đất tạo thành một lỗ sâu thẳm.

Văn Lai Tư nhìn lỗ thủng trước ngực một cách kinh ngạc. Cả người hắn toàn là máu tươi, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể nào tin được. Tựa hồ như vừa tỉnh lại trong cơn mê hắn lẩm bẩm:

- Làm sao có thể? Ta thế nào lại chết ở chỗ này được? Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn ném ánh mắt đầy oán độc về phía Lăng Phong nghiếm răng:

- Bọn ngươi, gia tổ sẽ báo thù cho ta.

Phỉ Tạ Ti dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, mãi cho đến khi thân thể Văn Lai Tư đổ xuống nàng mới thanh tỉnh lại. Thân thể nàng rung lên rồi đột nhiên nàng điên cuồng cười to:

- Phụ thân, mẫu thân, hai người có thấy không? Kẻ làm ác cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Lăng Phong lắc đầu, biết nàng do bi thương ứ động lâu ngày cần phải được phát tiết mới có lợi nên cũng không ngăn cản nàng. Hắn lặng lẽ đứng chờ đợi một lát sau đó mới tiến về phía nàng nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Lăng tiên sinh, xin chờ một lát.

Lau sạch nước mắt, Phỉ Tạ Ti đi đến bên cạnh thi thể Văn Lai Tư lấy lại minh thúy rồi nói:

- Nghe nói mai minh thúy này ghi chép lại phương pháp luyện chế linh thể quý lỗi, tiên sinh hãy cầm lấy.

- Linh thể khôi lỗi ?

Đi theo một tia ba động tìm đến nơi này Lăng Phong cũng không rõ mọi chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ nên sau khi nghe xong lời giải thích của Phỉ Tạ Ti hắn mới hiểu được. Lăng Phong tiếp nhận mai minh thúy, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ. Lăng Phong khẽ dùng niệm thức đảo qua liền không thấy hứng thú. Ở trong đó có ghi chép lại phương pháp tu luyện một loại công pháp và phương thức luyện chế linh thể quý lỗi. Cho dù là cái nào thì cũng cần điều kiện là người tu luyện phải có Thanh Lân hỏa.

Lăng Phong biết rõ nhược điểm bây giờ của mình là nắm giữ nhiều kỹ năng. Đạo lý tham nhiều không tinh hắn vẫn hiểu được vì vậy liền trả lại minh thúy cho Phỉ Tạ Ti:

- Thứ này cho ta cũng vô dụng, nhưng đối với cô đã thức tỉnh Thanh Lân huyết mạch thì vừa đủ điều kiện để tu luyện.

Phỉ Tạ Ti dường như không nghĩ đến việc Lăng Phong lại trả lại bảo bối cho mình, nét mặt không khỏi hiện lên vẻ cảm kích. Nàng biết mình có thể giữ được tấm thân trong sạch đồng thời báo thù cừu địch diệt tộc đều là nhờ công lao của Lăng Phong. Cho dù Lăng Phong chiếm giữ mai minh thúy cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại không hề động tâm trả lại mai minh thúy cho mình. Trong lòng nàng không khỏi xuất hiện tâm tình cổ quái. Nàng cúi đầu, thanh âm nhẹ như tiếng gió thoảng:

- Kỳ thức nếu tiên sinh muốn tu luyện cũng không phải là không có biện pháp.

- Khái khái.

Lăng Phong ngẩn người ra, lập tức hiểu được ý nàng, không khỏi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, khẽ nói:

- Chúng ta đi thôi, không biết bọn họ có công phá được tuyến phòng thủ Tàng Thần Điện hay không?

Thấy Lăng Phong xấu hổ, Phỉ Tạ Ti khẽ mỉm cười.

- Bọn họ đã mở được.

Sau khi hai người trở lại Tàng Thần Điện, cửa vào đã bị phá vỡ hoàn toàn, trước cửa toàn là thi thể của đám thủ vệ.

Hai người nhìn chăm chú một lát rồi cũng nhanh chóng tiến nhập vào bên trong.

Sau khi tiến vào Tàng Thần Điện, khung cảnh rộng mở sáng sủa. Đây là một phòng khách trống trải. Trong phòng khách chỉ có mấy cỗ thi thể của bắc viên thủ vệ cùng với những ma thú không đầu không đuôi. Có thể nhận ra được thực lực của chúng rất mạnh, cho dù chỉ còn là cỗ thi thể nhưng bên trong vẫn còn tản mát ra khí tức năng lượng dày đặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio