Tinh Ngự

chương 354: lăng phong thụ tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc hai người Ngao Thanh Phong thỏa hiệp xong xuôi, Lăng Phong biết nếu mình còn không xuất thủ thì cơ hội sẽ trôi đi mất nên quyết đoán ra tay lấy ba miếng tinh kĩ tinh chương!

Những hoảng động kịch liệt đến từ xung quanh khiến Lăng Phong càng thêm yên tâm. Chuyến đi đến Thương Khung Hội Chiến này quả thật thu hoạch không nhỏ. Nếu như ba miếng tinh chương này có thể khiến người ta tấn thăng linh cấp như những gì họ nói thì chỉ cần hắn luyện hóa tinh chương này, thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được hắn?

Lúc này bên ngoài Càn Thiên Giới.

Ki Hoàng đứng lặng, trầm giọng nói:

- Văn Hiên, thân là Xà Tộc đại trưởng lão, bản thân lại là thánh vực đỉnh phong cường giả chắc ngươi hiểu rõ quy định của Thương Khung Hội Chiến chứ?

Đứng bên cạnh hắn là một nam tử thân hình gầy gò, khoác trên mình huyền sắc trường bào. Nam tử tóc đen và dài như mun, dùng một cọng cỏ khô buộc túm sau lưng. Mỗi một tấc thịt trên mặt xô đi như bị đao chém, lộ ra cảm giác kiên cường như gió táp mưa sa cũng không thể lay động. Nhưng sắc mặt hắn lại phủ một tầng thủy khí mềm mại, đôi mắt sáng quắc từng trải, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì căn bản không đoán nổi tuổi tác.

Một dặm vuông xung quanh hắn căn bản không có ai dám lại gần. Nhưng những kẻ hiếu kì về Càn Thiên Giới thì vẫn mon men xung quanh.

Nếu là ngươi hiểu biết rộng, khi nghe được những lời bàn luận giữa họ sẽ lập tức kinh ngạc đến ngây người, bởi nam tử này chính là Văn Hiên tài danh hiển hách của Xà Tộc.

Gần trăm năm nay, cái tên Văn Hiên đã gần như trở thành truyền kì trong Thú Nhân Tộc. Vấn đỉnh thánh vực lúc tuổi còn trẻ, cả Thần Thú Bình Nguyên không một ai có thể trở thành đối thủ của hắn nhưng đang trong thời kì đỉnh cao thì hắn đột nhiên biến mất.

Từ đó về sau mọi người chỉ nghe thấy Xà Tộc có một vị đại trưởng lão tu vi cao tuyệt nhưng chưa ai có cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn. Người duy nhất có thể chứng minh được sự tồn tại của hắn là thập nhị hộ tộc thần sử của Tư Nội Khắc Tộc. Theo lời đồn, những người này được Văn Hiên chỉ điểm mới có ngày hôm nay, và thủ đoạn bạo ngược của chúng cũng là nhất mạch tương thừa!

Văn Hiên nhìn lên không trung, lạnh lùng lên tiếng:

- Chuyện này đương nhiên ta biết, thánh cực chí thượng không thể vào được Thương Khung Hội Chiến, đây là thiết luật, bằng không tất sát! Nhưng nếu ta đợi ở bên ngoài chắc không có chuyện gì?

Ki Hoàng cũng không phải chỉ dọa suông. Những người có tu vi như họ trừ phi là một lực lượng có sức mạnh áp đảo, bằng không tất cả những chế định, uy nhiếp khác căn bản không có hiệu quả. Hắn lộ ra vài phần ngưỡng mộ:

- Tên tiểu tử đến tham chiến lần này của Tư Nội Khắc Tộc chắc cũng có liên quan đến ngươi.

Nhắc tới Văn Lai Tư, Văn Hiên lộ ra một nụ cười hiếm hoi:

- Lai Tư thiên phú siêu quần, tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến cao thiên giới thiên hành giả chi liệt, chuyện trở thành thánh vực chỉ là một sớm một chiều, nói không chừng một ngày nào đó hắn có thể vấn đỉnh linh cấp cũng nên!

- Linh cấp?

Ki Hoàng lộ ra một nụ cười chua chát.

Liếc nhìn hắn thương hại, Văn Hiên lập tức quay đầu sang chỗ khác. Dù Ki gia kì phách nhất phương hơn nữa truyền thừa linh khí đại ki chí luận tại thân, bản thân hắn trước mặt bọn chúng cũng phải tỏ ra kiêng nể, nhưng Văn Hiên không hề ngưỡng mộ Ki Hoàng, bởi vì hắn biết với tư chất của Ki Hoàng, cả đời này hắn cũng không thể vấn đỉnh linh cấp!

Không thể trở thành linh cấp cường giả thì cùng lắm chỉ thọ được hai trăm tuổi, sau đó nhất định sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Văn Hiên lại thở dài, thú tôn giả đại nhân đã đích thân đồng ý, chỉ cần ta trấn thủ "luyện linh tuyệt vực" đủ trăm năm thì sẽ cho ta vào Thú Thần Sơn tham ngộ linh cấp ảo diệu. Đến bây giờ là đã đủ chín mươi chín năm, chỉ còn một năm nữa là ta có thể thoát rồi.

Ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt Văn Hiên lại tràn ngập vẻ kiên định.

Tấn nhập linh cấp, tuổi thọ có thể kéo dài năm trăm năm, đến lúc đó thực lực so với thánh vực đã là hai tầng diện hoàn toàn khác nhau rồi. Sinh mệnh lực sẽ mạnh đến không thể tưởng tượng, dù có phải đối diện với cái chết cũng không dễ dàng ngã xuống!

"Người đó" không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Nghĩ đến người bị trấn áp trong luyện tuyệt vực, Văn Hiên không khỏi rùng mình. Hàng ngày phải chịu sự hành hạ đó vậy mà vẫn không gục ngã, thực lực đó thực sự quá đáng sợ! Thực sự không biết địa vị của ông ta ngày xưa hiển hách thế nào mà có thể phản bội thú tôn giả đại nhân?

Chưa suy nghĩ hết thì vết nứt trên không trung đột nhiên biến huyễn, không gian trở nên vô cùng không ổn định.

Nhãn thần hai người Minh Dục tập trung: đã kết thúc?

Một đường kim quang thiểm qua.

Tân Ba là người đầu tiên xuất hiện, tay vẫn còn ôm A Ny Tháp đang trọng thương. Lúc nhìn thấy Văn Hiên, hắn thoáng ngẩn ra:

- Văn tiền bối?

- Ừm.

Văn Hiên khẽ gật đầu:

- Lai Tư hài nhi thế nào?

Nét mặt Tân Ba thoáng chùng xuống, không dám đoán kết cục cuối cùng của Văn Lai Tư, hắn cũng đoán ra Văn Lai Tư chắc chắn sẽ chết dưới tay Lăng Phong! Mặc dù mọi người đều là thú nhân tộc nhưng Tân Ba không đánh giá cao Văn Lai Tư, nhất là tính cách thích trêu chọc nữ nhi của hắn, phẩm tính lại càng khiến người ta coi thường.

Văn Hiên là người tinh tế nên nhận ra ngay có điều dị thường, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi mau nói!

Hắn vốn dĩ trấn thủ luyện linh tuyệt vực, không thể rời đi nhưng gần đây tâm thần bất an, cảm giác như sẽ xảy ra chuyện lớn nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định đi Thâm Thủy Thành xem xét một chuyến. Bây giờ nhìn thấy thái độ của Tân Ba, hắn đã phát giác ra có điều không ổn, thần tình không khỏi đại biến!

Lúc này Tần Chính, Đồ Long, Vân Tường, Tiêu Vũ, Lãnh Tinh Dực, Băng Tiêu đều đã xuất hiện, hình dung có chút phờ phạc, có người trên mặt hiện rõ hỉ sắc, có người lại có vẻ thất vọng, xem ra thu hoạch mỗi người mỗi khác. Liền ngay sau đó, Huyết Sát Vệ. Võ Thần Quân cũng đều bị bật ra khỏi Càn Thiên Giới.

Nghe thấy Văn Hiên quát hỏi, Đồ Long không giấu nổi vẻ căng thẳng, quay sang nhìn Vân Tường lo lắng.

- Khụ, tiền bối muốn hỏi tung tích của Văn Lai Tư huynh đệ sao?

Tần Chính đảo mắt, đột nhiên lên tiếng.

Thấy hắn lên tiếng, hai người Đồ Long càng căng thẳng hơn, giận dữ quát:

- Tần Chính! Hành xử vô sỉ như vậy ngươi không sợ sỉ nhục thân phận thái tử đế quốc của mình sao?

Từ khí thế tại ngoại của Văn Lai Tư, bọn họ biết ngay có điều không ổn.

Nhóm Lô Sâm mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng hai người Đồ Long biểu hiện như vậy, bọn họ lại không phải kẻ ngốc đương nhiên có thể đại khái đoán ra phần nào, không khỏi trừng mắt nhìn Tần Chính dọa nạt. nguồn TruyenFull.vn

Lãnh Tinh Dực nãy giờ cứ quấn lấy Cư Lý cũng phải nhíu mày, quay sang Tần Chính hung hăng xì một tiếng. Ngay cả Băng Tiêu cũng lộ vẻ không vui, nói một cách nghiêm khắc thì hắn cũng có quan hệ đối địch với Lăng Phong. Nhưng bất luận thì nào hắn cũng không muốn làm một tên tiểu nhân ám tiễn thương nhân như Tần Chính!

- Ngươi biết? Mau nói!

Tần Chính đang định mở miệng thì từ cách đó không xa vang lên một tiếng quát lo lắng:

- Tần sư huynh, lần này đến Càn Thiên Giới thu hoạch thế nào?

Chỉ thấy Mộc Vũ Sương từ xa cấp tốc phiêu chí, ngữ khí băng lãnh:

- Sư huynh lần này mang đến năm miếng pháp ấn, nếu như thu hoạch không đủ e rằng khó tránh khỏi bị sư tôn trách mắng? Nếu như không có người khuyên giải thật sự không biết hậu quả thế nào?

Mộc Vũ Sương là người tinh tế, ngày thường mặc dù không dễ kết oán với người khác nhưng điều đó không thể hiện cô không có tâm cơ. Chỉ đơn giản là cô không muốn dùng những thủ đoạn vô vị đó. Bây giờ chuyện đã liên quan đến sự an nguy của Lăng Phong, cô liền lập tức khéo léo chạy đến uy hiếp, trực tiếp khiến cái miệng lớn của Tần Chính không thốt lên được câu nào!

Văn Hiên đã nhìn ra ảo diệu trong đó, hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu như đầu, ngươi là ai? Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à?

Vừa dứt lời, một cánh tay của hắn đột nhiên biến huyễn thành xà hình, đập mạnh về phía Mộc Vũ Sương.

- Ngươi dám!

Cảnh Vân quát lên.

Lô Sâm hét lên một tiếng, bảy mươi hai Huyết Sát Vệ nhanh chóng kết trận, Khải Ân dẫn đầu giao long hoàng xám ngẩng đầu đằng không. Từ sau khi nhận được linh hồn năng lượng quán thể, tốc độ kết trận của họ đã nhanh đến kinh nhân, không cần phải chuẩn bị rườm rà, thậm chí linh hồn năng lượng tương liên trong lúc liên thủ có thể kháng cự được cả lực trói buộc của "vực năng". Thực lực mạnh đến nỗi có thể diệt sát bất cứ thánh vực tiền kì nào.

Mặc dù với Mộc Vũ Sương trước đây có chút thành kiến, nhưng thấy cô lúc này đứng ra bảo vệ Lăng Phong, bọn Lô Sâm trong nháy mắt coi cô như người của mình.

Tần Chính thần tình thấu biến, cũng rống lên một tiếng kinh hãi:

- Không được!

Lần trước Mộc Vũ Sương suýt bị giết vì một đòn công kích của Hàn Kinh Phong khiến Tần Chính mới chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ. Hắn vô cùng khẳng định chuyến đi đến Càn Thiên Giới không chút thu hoạch này của mình sẽ không tránh khỏi nghiêm phạt. Chỉ cần Mộc Vũ Sương bị thương dù chỉ một ngón tay út dưới sự bảo vệ của hắn thì sau khi trở về nước hắn tuyệt đối khó tránh khỏi vạn kiếp bất phục.

Nhất là lần bị thương này còn gián tiếp gây nên bởi "mật báo" của hắn.

Trên danh nghĩa, mặc dù là đệ tử Võ Thần nhưng Tần Chính biết bất luận là đại sư huynh hay sư tôn Võ Thần thì trong lòng họ địa vị của hắn mãi mãi không bằng được Mộc Vũ Sương.

Cánh tay vừa rút lại của Văn Hiên trở nên trắng bệch như ngọc, ngân sắc huyền binh trên cánh tay không ngừng phát ra quang mang sâm nhiên. Một đường xà ảnh hư huyễn bay ra, đập mạnh, địa thủy hỏa phong tứ hệ nguyên lực bạo tán. Chỉ nghe thấy giao long bi rống, thân hình cự đại biến thành khí lưu tiêu tán!

Huyền binh của Tần Chính chặn giữa, ra sức ngăn cản trước đòn công kích. Nhưng Minh Dục còn nhanh hơn hắn. Chỉ nghe thấy đại minh chí luân của hắn kêu lên vù vù, nhẹ nhàng cắt xà ảnh bàng đại thành hai nửa. Máu tươi trào ra, hai nửa xà ảnh bạo trướng rồi nổ tung trong nháy mắt.

Nhất kích bị phá, Văn Hiên bạo thối bảy trượng, lạnh lùng nhìn Minh Dục quát:

- Minh Dục, ngươi làm vậy là có ý gì?

Đại minh chí luân chậm rãi biến huyễn, cuối cùng nằm yên trong bàn tay Minh Dục, hắn nhíu mày nói:

- Ngươi giết ai ở đây ta mặc kệ nhưng làm tổn thương cô ấy thì tuyệt đối không được.

- Hừ, tại sao? Không lẽ cô ta là con riêng của Minh gia các ngươi?

Những lời này của Văn Hiên khiến Mộc Vũ Sương phải nhíu mày, không giấu nổi vẻ tức giận.

Minh Dục cười khổ lắc đầu:

- Những lời này tốt nhất sau này ngươi đừng nói ra nếu không ta thì không sao nhưng sẽ có người đến hỏi tội ngươi đấy.

- Ồ? Người đó là ai? Ta rất muốn biết ai có thể khiến ta sợ hãi đến vậy?

Con ngươi Văn Hiên tràn ngập huyết sắc. Từ sau khi đoán ra được kết cục của Văn Lai Tư hắn đã giận đến nỗi không thể khống chế nổi bạo ngược chi khí trong lòng mình.

Minh Dục nhìn hắn chán nản, thốt ra hai chữ:

- Võ Thần!

Chỉ hai chữ đơn giản ấy thôi nhưng lại khiến Văn Hiên tắc họng như con gà bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thốt nổi nên lời. Minh Dục bổ sung:

- Trước khi cô gái này vào Thâm Thủy Thành, ta đã nhận được tín hàm viết tay của Võ Thần dặn dò phải bảo đảm an toàn cho cô ta, không được để cho bất cứ ai làm tổn thương! Võ Thần đã tự tay viết như vậy chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ?

Thấy Văn Hiên im lặng, Minh Dục nói tiếp:

- Huống hồ để biết ai là kẻ đả thương tên tiểu tử Tư Nội Khắc Tộc của ngươi, không cần làm khó cô ta, bản thân ta cũng biết đôi chút.

- Là ai? Ngươi nói mau.

Minh Dục nhìn lướt qua một lượt hai người Đồ Long và Huyết Sát Vệ, mắt ánh lên một tia ác độ quỷ bí:

- Người này có lẽ là thủ lĩnh của Tinh Lam Công Quốc, Lăng Phong!

- Lăng Phong?

Văn Hiên nhấn mạnh từng chữ, cơ bắp căng lên, sát khí như muốn phun lên tận trời.

- Văn tiền bối, lúc ở tầng thứ hai, bọn ta đã tận mắt nhìn thấy Lăng Phong đuổi theo Văn thiếu chủ. Kết quả không thấy Văn thiếu chủ quay lại.

A Ny Tháp vẫn còn nằm trong lòng Tân Ba, yếu ớt lên tiếng:

- Nếu như thiếu chủ có chuyện gì thì chắc chắn là do tên Lăng Phong đó làm!

Có cô ta lên tiếng, những người quan hệ mật thiết với Lăng Phong đều thần sắc đại biến. Tân Ba khẽ nhíu mày, với tính cách của hắn tuyệt đối không muốn làm loại tiểu nhân như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến thiên phú đáng sợ mà Lăng Phong thể hiện, nghĩ đến tương lai của thú nhân tộc, hắn lại kiềm chế bản thân.

- Được, được, được!

Mỗi một chữ Văn Hiên thốt ra như mang theo hàn khí thấu xương, hắn bỗng dưng hét lớn:

- Tên Lăng Phong đó ở đâu?

Ầm!

Hình như mọi người nghe thấy một tiếng rống lớn, rồi khe nứt trên cửa Càn Thiên Giới lại phun ra một luồng khí lưu cường kính vô bỉ, rồi có ba thân ảnh bị hất ra từ đó. Là Thương Ngân Nhi, nam tử mặt sẹo và Lăng Phong!

- Văn tiền bối, mau, trên người hai tên đó có tinh kĩ tinh chương!

Tân Ba vội vàng chỉ vào hai người Thương Ngưng Nhi, đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ là tinh chương trong địa huyệt đã bị hai người Thương Ngưng Nhi lấy mất.

Những lời này nhất thời chọc giận họ, nam tử mặt sẹo đang trong cơn giận lôi đình trừng mắt nhìn Tân Ba, từ trong cơ thể hắn truyền ra giọng nói cuồng bạo của Ngao Thanh Phong:

- Tinh kĩ, tinh kĩ, tinh cái mặt lão mẫu ngươi! Tên tiểu tử Sư Tử Tộc, sau này đừng để lão gia gia nhìn thấy ngươi ở Vô Tẫn Hoang Nguyên nữa, nếu không ta sẽ lấy xương ngươi nấu canh đấy! Yêu Nguyệt Nương Nương, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta đi thôi!

Minh Dục nghe thấy tinh kĩ tinh chương, giật mình, lộ ra một tia thần sắc tham lam. Hắn giơ đại minh chí luân trên tay, chỉ thấy thân thể hai người hóa thành lưu quang, tốc độ nhanh đến kinh nhân, chớp mắt đã thấy biến mất.

- Văn tiền bối, người đó chính là Lăng Phong!

A Ny Tháp vội vàng nói.

Lăng Phong đáng thương vẫn chưa hiểu ra chuyện gì đã thấy một huyền bào nam tử điên cuồng rống lên một tiếng:

- Ngươi chính là Lăng Phong? Mau đền mạng cho Lai Tư hài nhi!

- Lăng lão đại, chạy mau. Người này là Tư Nội Khắc Tộc cường giả!

Đồ Long rống lên, hào quang thổ hoàng sắc trong tay đại trướng, cử động như tim thai nhi.

Vân Tường cũng hét lên, quyền xuất khí mang thành hổ hình, giao kết thành một khối ngay trước mặt:

- Lăng đại ca là người của Thiên Phong và Vân Mộng hai đại vương quốc, ngươi dám đả thương huynh ấy?

- Tiểu bối vô tri, dám dù dọa ta, ta sẽ giết luôn cả các ngươi!

Văn Hiên thần tình lãnh lệ.

Tu vi của hắn đã đạt thánh vực đỉnh phong, chỉ còn thiếu đúng một bước là lên linh cấp! Mặc dù trên thực tế công kích lực không bằng đại minh chí luân mà Minh Dục nắm bắt nhưng về tâm trí thì cứng cỏi hơn Minh Dục gấp mười lần. Sự uy hiếp của hai người họ sao có thể kiềm chế nổi hắn. Nhất là còn liên quan đến cái chết của gia tộc hậu bối Văn Lai Tư!

- Không được đả thương huynh ấy!

Mộc Vũ Sương đại kinh thất sắc, quát:

- Tâm âm.

Đúng lúc đó, Tần Chính quỷ bí xuất hiện sau lưng cô, nhẹ nhàng điểm vào cổ cô. Mộc Vũ Sương không ngờ Tần Chính lại âm thầm xuất thủ , kinh nộ trừng trừng nhìn hắn, toàn thân khí mạch đều bị chân lực phong cấm, không sao động đậy nổi.

Mắt Tần Chính lóe lên một tia âm độc:

- Mộc sư muội, đại sư huynh đã dặn ta chăm sóc muội, không được để muội tiếp xúc với đám nam tử thế tục. Ta làm thế này huynh ấy không trách ta đâu mà còn khen thưởng nữa.

- Ồ, muội nói đúng, hội chiến lần này ta không thu hoạch được gì nhưng chỉ cần ta báo cáo lại chuyện của muội và tên Lăng Phong đáng ghét đó, thì có thể xóa hết mọi tội lỗi đấy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio