Sảnh nghị sự trưởng lão hội là trung tâm của cả Áo La Thương Hội, kiến tạo hoành tráng, điêu giang dũng thế, lấy màu đen làm chủ đạo, dùng thượng hảo hắc kim thạch bên trên còn chạm khắc phù điêu. Nếu như nhìn gần sẽ khiến người ta tâm thần nhất chấn bởi vì phù điêu là hình một con cự long khổng lồ.
Cự long uốn lượn, ôm cả sảnh nghị sự trong lòng, khí thế bàng bạc ẩn hàm uy nghiêm vô hạn.
Bên ngoài có bốn tên bức linh thiên hành giả thủ hộ. Con ngươi u ám phiếm hồng lấp lánh trong đêm tối khiến người ta không khỏi khiếp sợ. Bọn chúng đang cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, dù chỉ là một con ruồi cũng đừng mong yên ổn vào được trong đại sảnh. Đột nhiên một tên thủ vệ xì xì mũi, xương ngón tay lộ ra nhòn nhọn như gai.
- Đội trưởng, có chuyện gì vậy?
Tên đội trưởng thủ vệ nghi hoặc nhìn khắp một vòng, lắc lắc đầu:
- Hình như là ta đa nghi quá, không có chỗ nào bị thả lỏng chứ?
- Ha, ta đoán cũng bởi vì tất cả thánh vực cường giả của Áo La Thương Hội này đều đang bị khống chế, đâu còn biến cố gì có thể phát sinh được nữa.
- Không sai.
Những kẻ còn lại cười vang phụ họa, tâm trạng vui vẻ vô cùng. Bọn chúng không hề hay biết ở một góc độ vi diệu thân ảnh nhàn nhạt của Lăng Phong nhoáng một cái đã tiến nhập được vào sảnh nghị sự.
Sảnh nghị sự có diện tích chừng một ngàn mét vuông, phong cách tổng thể thể hiện theo hình vòng tròn. Ở giữa là một chiếc bàn dài hình quả trứng, xung quanh là hai hàng dãy ghế nghị sự. Tổng thể có hơn một trăm chiếc, những ghế nghị sự này bình thường căn bản không dùng đến. Chỉ đến khi đề danh chấp sự trưởng, thương hội thập niên đại khánh vân vân mới sử dụng đến. Đến lúc đó tộc trưởng của các gia tộc nhỏ mới có cơ hội vào sảnh nghị sự.
Bây giờ trong sảnh nghị sự rộng lớn chỉ có hai người. Một người đang ngồi rất ngay ngắn, xương gò má nhô cao khiến hốc mắt sâu hoắm càng thêm sâu. Bộ hắc sắc bào phục trên người không có gió nhưng vẫn tự động khẽ rung nhẹ nhàng như lưu thủy và sáng bóng lên một cách kì diệu.
Người đứng sau lưng hắn nhìn cách ăn mặc có vẻ giống như người ngồi ở địa vị cao lâu năm nhưng thần tình của hắn lúc này thì đầy vẻ khúm núm.
Lăng Phong cẩn thận khống chế không cho bất cứ năng lượng khí tức nào tiết ra ngoài. Chỗ mà hắn đang đứng hoàn toàn giống như một mảng hư không, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng nơi đó đang có người ám tàng. Cẩn thận quan sát hai người, Lăng Phong đoán kẻ đang đứng là có lẽ là chấp sự trưởng hiện tại Hàn Thu Phong, kẻ còn lại nhìn bộ dạng và thân phận thì không có gì khác thường.
Nhưng Lăng Phong vẫn có thể nhìn ra điều dị thường, từ sau khi tiến giai thánh vực, niệm thức của Lăng Phong mỗi lúc một linh mẫn. Nên hắn có thể dễ dàng phát giác ra kẻ đang ngồi kia có khí tức rất giống với khí tức của nam tử có vết sẹo hắn gặp ở Càn Thiên Giới và cũng giống như khí tức của Thương Nhưng Nhi.
Liên tưởng đến những gì Mạnh Viễn Sơn miêu tả, Lăng Phong nhíu mày suy tính. Tàng linh tinh chương, nhất định là tàng linh tinh chương.
Hàn Thụ Phong cất lời, chứng thực ngay suy đoán của lăng Phong. Chỉ thấy hắn quay sang kẻ đang ngồi, khom người nói:
- Dạ trưởng lão, ta đã nói rõ rồi, ta tin rằng các gia tộc đó tạm thời sẽ không có bất cứ dị động gì đâu.
- Hừ
Dạ trưởng lão nặng nề hừ một tiếng.
- Dị động thì đã sao, bổn tọa lần này đến mang theo mười chín cửu tinh cao thủ, các nguyên trận khác nhau mà họ tổ hợp thành có sức mạnh hơn hẳn một thánh vực cường giả. Nếu như có ai dám gây chuyện thì những người đó sẽ giết chết hết toàn bộ, cần gì phải rườm rà.
- Vâng
Đáy mắt Hàn Thụ Phong có chút bất mãn nhưng đã được hắn che giấu nhanh chóng.
Dạ trưởng lão ngừng trách cứ, bất mãn nói:
- Ta thấy ngươi trà trộn nhiều năm ở Áo La Thương Hội nên quên mất ân đức mà bổn tông dành cho ngươi rồi. Để ta nói cho ngươi biết, thân phận của ngươi.
Hàn Thụ Phong giật bắn người, thái độ càng trở nên khiêm cung:
- Đệ tử là người của Bức Tông, cả đời này cũng không dám quên ân điển tông môn. Tông môm đã phân phó, đệ tử tuyệt đối không dám không tuân theo.
- May mà ngươi vẫn còn nhớ.
Dạ trưởng lão ngữ khí khó lường nói:
- Bức Tông ta và các phương thế lực khác của Vô Tẫn Hoang Nguyên mặc dù có quy định những cao thủ từ linh cấp trở lên không `được vào Áo La Đế Quốc. Nhưng chúng ta không phải những kẻ cứng nhắc nên đã sớm âm thầm mai phục. Thiên tư của ngươi không tệ nên bổn tông mới thu nhận ngươi, giúp ngươi giải quyết kẻ thù lớn Mộ Dung gia nhất cử giành được chấp sự trưởng đại vị. Nuôi binh ngàn ngày bây giờ mới chính là lúc cần ngươi hiệu lực vì bổn tông.
- Dù có nhảy vào chảo lửa, đệ tử cũng không chối từ.
Dạ trưởng lão bật cười cổ quái, khoát tay nói:
- Cái đó thì không cần. Tất cả mọi chuyện ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ cần ngươi phụng hiến là được.
Hắn càng nói, Hàn Thụ Phong càng cảm thấy bất an. Không đợi cho hắn có thời gian suy nghĩ, Dạ trưởng lão lại nói:
- Ngươi thân là chấp sự trưởng chắc cũng hiểu một chút về bí mật của thương hội các ngươi chứ.
- Đệ tử chỉ biết tổ thượng đến từ Vô Tẫn Hoang Nguyên, nhưng tại sao lại an cư lạc nghiệp tại Áo La Đế Quốc thì không biết.
- Cái này thì ta có thể nói cho ngươi biết.
Dạ trưởng lão giải thích với vẻ hơi mất kiên nhẫn:
- Tổ thượng của Áo La Đế Quốc các ngươi là Long Tộc phụ dong chủng tộc, hơn nữa còn là phong hệ Thanh Long Tộc phụ dong. Về lý mà nói phụ dong chủng tộc với Long tộc như nô bộc với chủ nhân. Nhưng tổ tiên các ngươi không an phận tranh thủ đại động loạn cấu kết với Áo La Đế Quốc âm thầm đánh trọng thương Thanh Long Tộc tộc trưởng, đồng thời trấn áp tại đây.
Hàn Thụ Phong hiểu hắn đang nói về cái gì, kinh ngạc nói:
- Chấp Pháp Điện.
- Không sai. Các ngươi chỉ biết Chấp Pháp Điện trấn áp một thứ nhưng không biết đang trấn áp thứ gì. Người của Áo La Đế Quốc nghĩ là tổ tiên các ngươi cần một nơi ẩn nấp, phản bội chỉ là để cầu tự do nên mới cho phép họ lưu lại đây. Lúc đó Thanh Long Tộc tộc trưởng chỉ bị kiềm hãm bạo phát lực, cần có người trông coi. Nên các ngươi mới thuận lý thành chương, đời đời lưu lại.
Hít một hơi thật sâu, Dạ trưởng lão không giấu nổi vài phần tham lam trong mắt.
- Nhưng bên Áo La không biết trên người Thanh Long Tộc tộc trưởng còn hai món bí bảo. Lý do thực sự để tổ tiên các ngươi phản bội họ chính là vì hai món bí bảo này. Hơn một vạn năm nay bọn họ không chỉ đơn thuần trấn áp Thanh Long Tộc tộc trưởng mà là tiêu ma hết phần năng lượng còn dư của hắn, nhằm lấy đi hai món bí bảo đó.
Đang âm thầm ẩn náu mà Lăng Phong cũng không khỏi nhíu mày. Hắn cảm thấy mình càng lúc càng tiếp cận được chân tướng sự thật. Việc phụ thân của Mộ Dung Yên mất tích rõ ràng là do Bức Tông giở trò. Từ sức mạnh toát ra từ người vị Dạ trưởng lão này rõ ràng hắn đã phong chí linh cấp, để cho linh cấp cường giả cấp độ này cũng phải rình rập phải là bí bảo kinh nhân thế nào chứ.
- Một trong số đó là một miếng thanh thúy có tên Long Tộc Vương. Long Tộc tổng cộng có bốn miếng minh thúy: kim dực hồng thanh. Miếng đang lưu lạc ở đây ghi lại phong hệ Thanh Long Tộc chí cao tuyệt học. Nghe nói chỉ cần có được miếng minh thúy này không ngừng tiến hành tham ngộ có thể nhất cử tiến nhập đại viên mãn linh tôn cấp.
Lăng Phong kiềm chế mãi mới không để mình phát ra âm thanh. Muốn tiến nhập linh tôn cấp nhất định phải lĩnh ngộ một loại tinh kĩ khác biệt nào đó. Quá trình lĩnh ngộ tinh kĩ vô cùng chậm chạp người khác rất khó giúp đỡ nên rất nhiều người đã phải dậm chân ở thánh vực đỉnh phong không tiến lên được.
Nếu như Long Tộc ngọc bích có công kiệu kì diệu như vậy thì có bị người khác rình mò cũng không có gì kì lạ.
- Món bảo bối còn lại là tinh chương.
Dạ trưởng lão khẽ lắc đầu thở dài, nói:
- Miếng tinh chương này có tên Chân Long tinh chương. Không có tác dụng gì đối với chúng ta nhưng lại có tác dụng rất lớn với các ngươi. Nếu như lần này thuận lợi ta sẽ ban thưởng miếng Chân Long tinh chương này cho Hàn gia các ngươi.
Hàn Thụ Phong lòng đầy hiếu kì nhưng không dám hỏi nhiều. May mà Dạ trưởng lão cũng không vòng vo, giải thích:
- Niên đại quá lâu rồi nên các ngươi cũng không rõ ý nghĩa của dong gia tộc. Long tính chí dâm, long tộc nhân thành niên cũng thừa hưởng đặc tính ấy. Bọn họ không chỉ cầu ái với nữ tử hợp nhãn duyên nhân mà thậm chí còn giao phối với ma thú. Lâu dần sản sinh ra rất nhiều chủng tộc cổ quái.
- Những chủng tộc này truyền thừa một phần huyết mạch Long Tộc, gián tiếp dẫn đến cự linh bác tạp bất thuần, có đặc điểm của long linh và các loại cự linh khác.
- Chân Long tinh chương nghe nói dùng thần bí thủy long long hạch luyện chế thành. Tác dụng của nó là không ngừng đề thuần long linh, khiến long linh tiến thêm một bước thuần túy hóa. Phụ dong gia tộc mục nhân sau khi luyện hóa tinh chương này thậm chí có thể sở hữu chân chính long linh nhưng vẫn chưa thể vượt qua đích hệ long tộc.
Hít một hơi thật sâu, ngữ khí Dạ trưởng lão cũng lộ ra vài phần ngưỡng mộ:
- Long linh được gọi là cường đại nhất trong mấy loại cự linh đấy.
- Đa tạ Dạ trưởng lão tác thành.
Vừa nghe thấy vậy, Hàn Thụ Phong nhất thời mừng rỡ quỳ sụp.
- Thong thả.
Khuôn mặt Dạ trưởng lão lại lộ ra thần sắc cổ quái, bên trong dường như hàm hữu vài phần ác độc.
- Lần này trưởng lão hội đột nhiên làm khó khiến ta không kịp trở tay nên cuối cùng mới để hai người chạy thoát. Vốn dĩ ta tính nếu như giữ được cả mười hai thánh vực cường giả lại, mượn sơ ủng linh kĩ phối hợp nguyên trận có thể cung cấp đầy đủ năng lượng cho cơ thể mà ta đang kí sinh này. Nếu có linh cấp năng lượng chống đỡ, phối hợp với kí sinh cự linh thì sức mạnh linh vực mà thân thể này có thể phát huy có thể hạ gục tất cả linh giả.
- Bất luận Chấp Pháp Điện điện chủ của các ngươi lần này có tiêu ma thành công năng lượng phòng ngự tàn tồn của Thanh Long Tộc tộc trưởng hay không, trải qua hơn một vạn năm nỗ lực cố gắng có lẽ đã gần tiếp cận được với thành công rồi. Chỉ cần ta có sức mạnh linh giả tại thân ta có thể nhất cử không chế đại cục.
- Đáng tiếc kế hoạch cuối cùng lại có chút sai sót, để chạy thoát mất hai người khiến năng lượng mà ta có thể nắm bắt không được hoàn mỹ. Chấp Pháp Điện điện chủ của các ngươi có lẽ cũng là linh giả. Nếu như thiếu hai người ta sợ khó có thể khống chế được hắn.
Hàn Thụ Phong sợ đến nỗi tất cả lỗ chân lông trên người đều đang nỗ lục bài tiết mồ hôi. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu nỗi lo lắng của mình xuất phát từ đâu. Cảm nhận tia sát cơ lóe lên trong mắt Dạ trưởng lão, hắn chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức. Ý của Dạ trưởng lão rõ ràng là muốn hắn bổ sung cho một trong hai vị trí đó. Với thân phận thánh vực cường giả của hắn là hợp lý nhất.
Như bị thiên địch để ý, Hàn Thụ Phong ra sức suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một tia sáng le lói phía cuối đường hầm, vội vàng nói với Dạ trưởng lão:
- Đệ tử có ý kiến, có lẽ sẽ tìm đủ được số lượng thiếu sót.
- Ồ, ngươi nói ra nghe xem nào.
- Mấy ngày trước, đệ tử đi đến một công quốc báo thù, đồng hành còn có thánh giả Thôi Tư Đặc của U Sương Công Quốc. Người này đang bắt giữ nguyên soái công quốc. Hơn nữa sau khi áp giải về thương hội tổng bộ thì vừa đúng lúc Chấp Pháp Điện quan bế nên đệ tử đã mời hắn ở lại làm khách.
Hàn Thụ Phong nói liền một tràng những thông tin mà mình có.
Lăng Phong tâm nhất chấn. Công quốc nguyên soái còn có thể là ai được nữa, cái tính chủ quan thật là đang chết. Hắn cứ nghĩ Kiều nguyên soái bị giam bên trong Chấp Pháp Điện mà không ngờ Chấp Pháp Điện đã quan bế nửa tháng trước. Như vậy Kiều nguyên soái căn bản không thể bị đưa đến đây được.
Sao lại có thể quên mất điều quan trọng này chứ.
Không có thời gian để tự trách mình, niệm thức nhanh chóng chuyển sang Dạ trưởng lão, từ biểu hiện trên khuôn hắn có thể thấy con người này nhất định sẽ sử dụng phương pháp dùng hai người khác thay thế của Hàn Thụ Phong. Bản thân không thể bỏ rơi Kiều nguyên soái được. Vậy phải làm thế nào đây?
Quả nhiên hai mắt Dạ trưởng lão sáng ngời:
- Ngươi nói thật chứ?
Hàn Thụ Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, biết đã thoát được khỏi nguy hiểm, vội vàng nói:
- Đương nhiên là thật rồi, lúc đó Dạ trưởng lão đang phải lo lắng chuyện đại sự nên đệ tử không muốn vì chuyện nhỏ mà làm phiền ngài.
- Ồ, làm tốt lắm. Thông tin này được bẩm báo rất đúng lúc. Nếu không đợi bổn tọa làm chuyện mất hòa khí rồi mới nói thì đã quá muộn.
Dạ trưởng lão lạnh lùng cười:
- Tàng linh tinh chương sử dụng không hề hạn chế. Từ nhiều năm trước sau khi phái thủ hạ tông môn giúp đỡ Hàn gia quét sạch những kẻ ngăn trở con đường bước lên ngôi vị chấp sự trưởng Bức Tông không can thiệp nhiều nữa chỉ lưu lại một vài cơ sở ngầm.
Lần này cũng dựa vào nhiều thông tin tổng hợp mới đoán Chấp Pháp Điện sắp tiếp cận được thành công. Dạ trưởng lão dặn dò Hàn gia đưa lão nhị Hàn Tân Phong đến Vô Tẫn Hoang Nguyên, sử dụng tàng linh tinh chương cao sinh và lập tức mang theo thủ hạ đến mưu đồ.
Dạ trưởng lão biết Hàn gia muốn mượn sức mạnh tông môn, bây giờ ngồi vững nhiều năm rồi e rằng sớm đã muốn xóa bỏ triệt để phần kí ức âm u đó. Cho nên khi đối mặt với mình, sự sợ hãi và oán hận trong lòng hắn mới lớn hơn cả cảm kích. Chính vì vậy Dạ trưởng lão mới không không nói rõ mục tiêu hành động cụ thể và phương thức với Hàn Thụ Phong, cho đến lúc này mới thổ lộ một chút.
Đồng thời Hàn Thụ Phong cũng giấu hắn rất nhiều điều, nhưng khoảng cách chênh lệch sức mạnh giữa hai bên lại rõ ràng đến buồn cười.
- Vậy để đệ tử bảo người truyền hắn đến. Nguồn tại ện FULL
Sau khi được Dạ trưởng lão đồng ý Hàn Thụ Phong bước nhanh ra khỏi đại sảnh, căn dặn mấy tên thủ vệ mấy câu. Chỉ một lúc sau đã thấy hai đường thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy rõ mặt hai người, Lăng Phong giận đến nỗi xém chút nữa đến phổi cũng phải nổ tung. Hắn phải miễn cưỡng lắm mới kiềm chế mình được, nhưng dù như vậy thì gân cốt hắn vẫn đang căng lên vì cuồng nộ.
Người đầu tiên trên tay cần một cây quyền kĩ xinh xắn, trên đầu quyền kĩ có một khối kim sắc cốt kết lớn bằng nắm tay trẻ con. Các loại bí văn điêu khắc trên người hắn hô ứng cùng với bí văn trên bề mặt.
Xét về tướng mạo, người này khuôn mặt vuông vức, ai nhìn cũng nghĩ là đoan túc chính trực nhưng cứ liên tưởng đến những việc mà hắn đã làm thì không khỏi cảm thấy buồn nôn. Người này không nghi ngờ gì chính là Thôi Tư Đặc.
Theo sát sau lưng hắn là Kiều Sâm Đặc, nhưng nhìn có vẻ tiều tụy hơn nhiều, bên trong nhãn thần không hề có một chút hào khí nào mà chỉ một màu đờ đẫn. Cả con người gầy gò đến nỗi chỉ còn có da bọc xương, còn đâu là phong thái của Kiều nguyên soái nữa. Nếu như không phải đã quen biết lâu thì chưa chắc Lăng Phong đã nhận ra.
- Hàn chấp sự trưởng.
Vừa nhìn thấy Hàn Thụ Phong, Thôi Tư Đặc vội vàng khom lưng nói:
-Ta đang ở Khách Khánh Thính thì nghe nói quý thương hội có chút rắc rối. Không biết có chỗ nào để ta cống hiến chút sức mọn không.
- Ồ, thì ra chỉ là một tên phế vật thăng cấp bằng tinh chương và một tên tinh khí trong người tổn thương nghiêm trọng.
Dạ trưởng lão dùng nhãn thần cẩn thận quan sát hai người Thôi Tư Đặc.
Thôi Tư Đặc lộ ra một tia không vui. Hắn đâu có phải kẻ ngốc mà không nghe thấy Dạ trưởng lão gọi mình là "phế vật". Thân là thánh giả một nước thường ngày được người ta ngưỡng mộ, từ sau khi đến Áo La Tổng Bộ không một ai coi hắn ra gì, bây giờ lại còn bị lăng nhục. Nếu như không vì cần Áo La Thương Hội bao che thì hắn sớm đã phất tay bỏ đi rồi.
Ngữ khí bất mãn của Dạ trưởng lão khiến tim Hàn Thụ Phong như lại muốn vọt lên họng. Hắn sợ Dạ trưởng lão tiếp theo lại muốn dùng mình thì hắn thực sự không biết phải làm thế nào. Dù có liều mạng thì hắn cũng phải là đối thủ của Dạ trưởng lão.
- Nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng.
Dạ trưởng lão chuyển hướng câu chuyện, lúc này trái tim Hàn Thụ Phong mới yên tâm rơi trở lại lồng ngực.
Quay sang nhìn Thôi Tư Đặc nãy giờ vẫn không hiểu gì, thản nhiên nói:
- Thôi huynh, huynh có thực sự muốn vì thương hội tổng bộ mà tận tâm tận lực không.
.