Tinh Ngự

chương 425: phong tỏa hư không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một thân ảnh phù hiện giữa hắc kim quang, vừa xuất hiện liền khom người, nói với Lăng Phong:

- Chủ nhân, ở đây cứ giao cho ta.

Lăng Phong sắc mặt hơi tái, phẩy tay nhất chiêu, bảy thanh kiếm ảnh hồi chuyển biến thành một vòng quang quyển, phù hiện trên đầu hắn. Hắn lạnh lùng phất tay:

- Giết hắn!

- Linh giả? Hơn nữa còn là linh cấp ma thú? Bùi Càn biểu tình ngưng trọng nhìn Nguyên Thận, nhãn thần ngưng súc đến cực điểm:

- Sao có thể như vậy được? Rốt cục ngươi là ai?

Bùi Càn nhìn về phía Lăng Phong, nhãn thần tràn ngập vẻ hoài nghi. Dù là linh sĩ, muốn thu phục một con linh cấp ma thú cũng không phải chuyện dễ. Con người này mới chỉ là ngụy linh cấp, sao lại có năng lực thông thiên ấy được? Lẽ nào hắn cũng xuất thân đại tông phái?

Ngoại trừ cách giải thích này, Bùi Càn không tìm ra bất cứ khả năng nào khác!

Không đợi hắn suy tính xong xuôi, Nguyên Thận đã ầm ầm lao tới, vừa giơ tay một đường thận khí đã phun ra. Như cự bộc ngàn quân ập xuống với khí thế cuốn phăng đi mọi thứ trước mặt! Hắc kim sắc lưu hỏa nồng liệt mang theo năng lượng vô bỉ có thể xuyên thủng mặc thạch hướng thẳng về phía Bùi Càn.

Chích nhiệt!

- Chết tiệt.

Bùi Càn không còn giữ được vẻ bàng quan nữa, hai tay chuyển động, tiểu thế giới xung quanh vù vù chấn động, từng mảng thủy quang ngưng súc trong nháy mắt cuộn hắc kim lưu hỏa thận khí vào trong.

Một bên là thủy hệ, một bên là hỏa hệ. Mặc dù thủy có thể khắc hỏa nhưng vì sự khoảng cách sức mạnh giữa hai bên nếu không kết quả chỉ có thể ngược lại!

Tít tít!

Thủy khí nghi ngút lan tỏa, quanh người Nguyên Thận dũng xuất từng luồng thận khí. Chỉ thấy thủy quang vừa ngưng tụ được bị làm loãng đi không ít.

- Trọng! Viên đà chí trọng!

Thấy tình hình không ổn, Bùi Càn quát lên một tiếng, thủy quang ánh lên quang mang xám nhạt, quang mang như có thiết tiết bên trong, ầm ầm áp xuống!

Phốc, thận khí bị ép thành vô số loạn lưu, bắn khắp tứ phía!

- Gượm đã! Ngươi xuất thân từ tông môn nào. Hay đây chỉ là một chút hiểu lầm!

Bùi Càn hô lớn, hắn còn sợ những thứ khác, sợ đằng sau Lăng Phong còn có một thế lực nào đó. Nếu như những gì hắn đoán là thật thì kết quả chẳng tốt đẹp chút nào.

Có linh cấp ma thú hộ vệ, cộng thêm Lăng Phong còn trẻ như vậy, không cần nghĩ cũng biết hắn trong tông môn được coi trọng như thế nào. Nhân tài tuấn ngạn mà biến mất chắc chắn thế lực sau lưng hắn sẽ nghiêm xét. Chỉ cần phát động một chút sức lực sẽ dễ dàng phát hiện và xung đột vừa xảy ra ở Ngọc Lan Tông và nguyên nhân mâu thuẫn!

Mặc dù thân là thủy linh cấp cường giả nhưng Bùi Càn lại không hề có trái tim của một cường giả. Tu vi của hắn hoàn toàn dựa vào tinh kĩ tinh chương mà Huyền Nguyên Tông ban cho mới có! Bởi vậy, hắn tự coi mình là kẻ nô bộc của Huyền Thái, không dám có nửa phần ngông nghênh!

Bây giờ thấy Lăng Phong thần bí khó đoán như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là nỗ lực chuyển khốn. Ý đồ chỉ nhẹ nhàng có vậy.

Lăng Phong cười lạnh một tiếng:

- Giết!

Nguyên Thận không nói không rằng, lại lao về phía trước. Lúc nãy đòn công kích của nó bị đẩy lại, nó đã cảm thấy không thoải mái rồi. Thận khí cường đại ngưng tụ, nó đột nhiên rống lên một tiếng:

- Tinh kĩ luyện ngục chiểu trạch.

- Bùm!

Một chiểu trạch lớn sủi bọt lốp bốp đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn che phủ nhất phương hư không phía trước. Mỗi một quả bóng vỡ ra lại bốc lên từng đám thận khí, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh.

Bùi Càn sắc mặt nhất biến, quát:

- Tưởng ta sợ ngươi à! Thế giới áp súc!

Tứ phía vù vù chấn động trong tiếng bạo rống điên cuồng. Cả một khoảng không gian rộng hơn một trăm trượng vuông trong nháy mắt bị ép xuống chỉ còn bằng một quả bóng khí! Không khí xung quanh ầm ầm áp xuống, khiến tâm trí người ta trở nên ngột ngạt.

- Tinh kĩ, trán!

Nguyên Thận cũng rống lên một tiếng, nó cảm thấy nếu không hoàn thành được nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho mình thì thật đúng là một sự sỉ nhục to lớn, nhất là thực lực của mình và đối phương lại sàn sàn bằng nhau nên tâm trạng của con ma thú càng trở nên khó chịu.

Đột nhiên, chiểu trạch bỗng nhiên dựng đứng như một tấm màn trời nộ trướng tứ phương.

Vừa co, vừa trướng!

Hai đại nguyên lực vô bỉ triệt để đối kháng, chỉ thấy từng đường hắc kim sắc, thủy sắc quang mang bạo trán, va chạm vào nhau và bắn tung tóe, quang vụ mờ mờ bốc lên.

Bùi Càn kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt. Lúc này hắn mới nhớ ra ngoài thuật luyện sư đồng cấp ra vẫn còn một đối thủ vô địch là ma thú. Những con ma thú có thân hình to lớn, năng lượng ẩn hàm cũng vô cùng kinh nhân. Một khi hóa linh thành công, năng lượng bạo phát sẽ cường độ kinh thiên động địa, tiểu thế giới của hắn tuyệt đối không thể giữ được.

Bùi Càn biết dùng tiểu thế giới áp súc, tiến hành giảo sát đối phương đã là thủ đoạn cuối cùng hắn có, nếu như thủ đoạn này cũng không thể giết được kẻ thù thì tình hình tiếp theo tuyệt đối khó khăn. Trong lúc kinh hoảng, hắn đành phải quát lên:

- Tiểu nhi, ngươi để cho thủ hạ ra tay thì có bản lĩnh gì? Có giỏi ra đây đấu tay đôi với ta!

Lăng Phong hơi trầm tư, gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý.

Câu trả lời này của Lăng Phong khiến Bùi Càn mừng rơn. Chỉ cần tên tiểu tử này thu lại con ma thú đáng sợ của hắn, hắn sẽ chạy trốn ngay! Hừ, thể diện? Đụng phải một con linh cấp ma thú mà còn bàn chuyện thể diện thì quá ngu ngốc! Vừa mới tính toán đến đó, Bùi Càn đột nhiên cảm thấy ngực nóng rực!

Tít, một cảm giác đau đớn truyền ra. Tiếp sau đó, cảm giác đau đớn như vỡ òa, bạo tăng gấp trăm lần khiến toàn bộ cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt. Cảm giác đau truyền đi khắp toàn thân, hắn ngẩng đầu a lên một tiếng thảm thiết!

Trong nhãn thần kinh hãi của Bùi Càn, một vết thương xà hình từ từ lan rộng trên ngực hắn, hỏa mang chói mắt tràn ngập bầu trời, chiếu sáng đại địa. Một con ma thú tròn vành vạnh lơ lửng nổi lên, con mắt đen láy lộ rõ vẻ trào phúng và coi thường như đang nhìn một thứ xuẩn ngốc.

Nhìn con xà linh từ vết thương trên ngực mình bay đến bên khinh hoàng, Bùi Càn không giấu nổi vẻ sợ hãi, đến giờ phút này hắn mới hiểu vừa xảy ra chuyện gì!

Nhanh, đòn công kích với tốc độ cực nhanh khiến Bùi Càn đang chuyên tâm tác chiến với Nguyên Thận căn bản không kịp phản ứng!

- A! Tiểu nhi, ta sẽ nhốt ngươi vào trong này đời đời kiếp kiếp! Tuẫn táng cùng ta!

Hồng quang nuốt chửng lấy nửa người Bùi Càn, trước khi chết mắt hắn vẫn còn lóe lên một tia quang mang ác độc. Thanh sắc quang mang như một con nộ long quay đạp tứ phía. Trong nháy mắt chỉ thấy tiểu thế giới đang cùng Nguyên Thận đối kháng đột nhiên dừng thu súc và tăng thêm một tầng quang mang. Nhìn chỉnh thể thì còn lớn hình dạng ban đầu gấp mười lần, chẳng khác gì một cái vỏ trứng khổng lồ.

Ầm, thủy khí sau khi phun ra sạch sẽ, tất cả quang điểm trên người Bùi Càn đều tan biến.

Thấy mọi chuyện có vẻ đã vượt qua tầm dự đoán, Nguyên Thận có chút băn khoăn, ngây ra nhìn Lăng Phong, ngay cả thận khí tinh kĩ cũng quên không thu hồi.

- Hắc, tên này tưởng rằng sức mạnh mà hắn bạo phát ra trước khi chết có thể triệt để khóa chặt nhất phương hư không!

Thích Thiên Ách cười nhạo nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

- Nếu như là một linh sĩ cường giả thì đúng là có thể khóa được chúng ta, nhưng…

- Thích đại ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Lăng Phong bấm tay, bắn ra một đường cương kình. Cương kình chạm vào "vỏ trứng" phát ra những âm thanh boong boong nhưng không hề khiến nó tổn hại.

- Đánh nát nó.

Thích Thiên Ách quyết đoán nói rồi lại bật cười:

- Năng lực khóa giữ của tiểu thế giới mặc dù rất mạnh nhưng chỉ có tính tương đối. Đối với Nguyên Thận mà nói, dùng sức mạnh cực hạn công phá nó không phải là chuyện gì khó khăn, cùng lắm chỉ mất một chút thời gian thôi.

- Ừm, vậy được.

Lăn Phong đang định triệu hoán Nguyên Thận xuất thủ thì đột nhiên Thích Thiên Ách lên tiếng ngăn cản. Hắn bí mật nói:

- Lăng huynh đệ, đệ không cảm thấy đây là một nơi ẩn thân tuyệt hảo sao? Dù sao vẫn còn ba ngày nữa đến lúc đó chúng ta hẵng đi ra!

Lăng Phong ngạc nhiên rồi lập tức hiểu ra ý của hắn, mỉm cười. Tiểu thế giới này do Bùi Càn hình thành nên, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy nên bọn Lăng Phong có thể lưu lại bên trong yên tĩnh tu luyện. Như vậy có thể tránh được sự quấy nhiễu của Huyền Tông. Nghĩ vậy hắn không vội vàng xuất thủ nữa mà khoanh chân ngồi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio