Tinh Ngự

chương 466: thủy hành quân (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yêu nghiệt!

Vừa mới nhìn thấy người thiếu niên này, trong lòng Lăng Phong không tự chủ được hiện lên, thiếu niên này thực sự đẹp tới ngây người, đẹp tới kỳ lạ, làm nam nhân mà nói quả thực quá mức tuấn tú. Nhưng chỉ thoáng kinh ngạc, Lăng Phong liền vứt bỏ tạp niệm, quát lên:

- Mạc Tà Quân phạm tông môn ta, hiện tại đã bị giết! Các ngươi nếu không muốn quy thuận, có thể tự động rời đi!

Lời vừa ra khỏi miệng, đôi lông mày của thiếu niên tuấn tú khẽ nhíu, sát khí sắc bén bức thẳng tới Lăng Phong.

- Ta nhổ, tiểu nhi ăn nói lung tung, ngươi nói tông chủ chúng ta bị giết, coi chúng ta là lũ ngu hay sao?

Có người không nhịn được cười nhạo.

Một tiếng cười nhạo này dẫn phát mọi người ào ào hưởng ứng, thanh âm trào phúng không dứt, nhãn thần nhìn về phía Lăng Phong càng giống như nhìn mấy tên điên đang diễn trò.

- Các ngươi không phải ngốc, chẳng qua quá ngu xuẩn mà thôi!

Biểu tình Lăng Phong hờ hững, đánh mắt ra hiệu, Nguyên Thận nặng nề ném ra một đoàn "sa giáp", sa giáp dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, phản chiếu bảy màu sáng lạn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thanh âm châm chọc biến mất không còn tung tích, một gã mở miệng cười lớn nhất giống như bị giữ chặt yết hầu, tiếng cười tắc trong họng, không phát ra được.

Khiếp sợ, hoảng sợ, bàng hoàng, sợ hãi.

Đủ loại biểu tình biến đổi xuất hiện trên mặt những người này, ánh mắt bọn họ nhìn vào nhóm người Lăng Phong không còn giống như nhìn kẻ đen, mà giống như nhìn ác ma bò lên từ địa ngục giơ nanh múa vuốt đòi mạng.

- Tà Quân Sa! Là Linh khí bản mệnh của tông chủ đại nhân!

Một lúc lâu mới có người thét chói tai, tiếng thét to này phảng phất như gọi người thiếu niên tuấn mỹ từ trong giấc mộng tỉnh giấc. Tên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn dần dần hiện lên một tia bi ai sâu trong tận xương tủy, kinh ngạc nhìn về phía Tà Quân Sa giữa không trung, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

- Vật chứng ở đây, ta lập lại một lần nữa, nếu muốn rời đi, hiện lúc này còn kịp!

Tiếng nói của Lăng Phong chưa phát ra hết, bỗng nhiên, một tên nam tử mặt đỏ điên cuồng hét lên:

- Giết bọn hắn, báo thù vì tông chủ!

Tiếng thét lớn của hắn được vài người hưởng ứng, sáu thân ảnh nhanh như chớp giết về phía Lăng Phong, tiếng gió lạnh thấu xương gào thét chói tai không gì sánh được, huyễn ảnh xẹt qua cực nhanh, sắc bén phá không gian.

Sát người này rõ ràng tinh tu một hệ nguyên trận nào đó, bất quá chỉ có thực lực Thánh vực, thế nhưng liên thủ lại đủ sức giết chết Ngụy Linh cấp, cũng coi như khó có được.

Thế nhưng Lăng Phong sao có thể để công kích trình độ này trong mắt? Mi tâm của hắn vừa nhíu, hắn tới Tà Quân Tông không phải chỉ mỗi mục đích chiếm cứ linh cư, quan trọng hơn nữa chính là trực tiếp nắm trong tay sinh lực Tà Quân Tông!

Thấy thân ảnh sáu người lao tới, dư quang khóe mắt thấy có rất nhiều người biểu tình muốn lao lên, nếu không phải vì Tà Quân Sa giữa không trung mang tới cho bọn họ lực uy hiếp rất lớn, chỉ sợ bọn họ đã sớm không thể nhịn được nữa rồi. Cho dù là như thế, Lăng Phong cũng biết chính mình phải nhất cử đàn áp dị động, bằng không một khi lan tràn tất là một trận hỗn chiến, vậy không thể đạt được mục đích của bản thân.

Ánh mắt Lăng Phong lưu chuyển từng sợi dòng chảy tinh vân, chưởng phải mạnh mẽ đè xuống:

- Thiên Địa Lao!

Bầu trời xuất hiện một tòa lao tù xoay tròn, mạnh mẽ ép xuống. Ầm ầm biến ảo khổng lồ hơn mười trượng bao phủ sáu người bên trong. Lực lượng chưa tới, biển áp lực đã khiến không khí xung quanh trong nháy mắt bị xua đi, hình thành một phương chân không.

Áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông truyền tới, sáu người nhất thời phát sinh tiếng kêu đau đớn, xoang mũi, tai, mắt đồng thời phun ra máu tươi màu đen. Chốc lát, Thiên Địa Lao mang theo quang mang xán lạn tầng tang lớp lớp ép chặt sáu người, tức thì tiếng lách cách vang lên, cốt cách toàn thân bị nén đứt gãy, sáu người biến thành đống thịt rơi xuống đất.

Ngốc trệ!

Xuất thủ dữ dằn tới cực điểm lập tức chấn trụ tất cả mọi người, đám đệ tử vốn thủ thế muốn xông lên hoảng sợ từng bước lui lại, tiếng kinh hô truyền ra:

- Linh cấp?

Bọn họ không phải kẻ ngu, Lăng Phong vừa ra tay liền nhìn ra, chỉ có Linh kỹ mới có thể tạo thành lực sát thương cường đại tới như vậy. Chút hoài nghi trong lòng nhất thời biến thành mây khói, tan biến.

Lăng Phong đảo ánh mắt nhìn vào người thiếu niên giữa không trung, như đang đợi hắn đưa ra quyết định.

Thiếu niên tuấn mỹ trầm tư hồi lâu, cuối cùng buồn bã ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo truyền tới:

- Vị tiên sinh này, nếu như tông chủ đã chết trong tay ngài, dựa theo quy củ tại Vô Tận Hoang Nguyên, tất cả mọi thứ trong tông môn của hắn đều thuộc về ngài, ngài chính là tông chủ tân nhậm, chỉ là mong tông chủ đại nhân thương xót chúng ta làm thuộc hạ rất không dễ dàng!

Lăng Phong nhịn không được hiện lên một tia dị sắc, mới vừa rồi xem dáng dấp người thanh niên này cực kỳ bi ai, không nghĩ tới trong nháy mắt liền giống như không có chuyện gì xảy ra, biến chuyển như vậy quả thực quá lớn.

Thiếu niên vừa mở miệng nói chuyện, nhất thời có một nam tử mặc thanh y bạo hống nói:

- Thủy Hành Quân, kháo mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Đối mặt với cừu nhân diệt tông, ngươi lại nịnh nọt như vậy, thực sự uổng phí tông chủ đại nhân tài bồi, lão tử…

Sắc mặt Thủy Hành Quân phát lạnh, đột nhiên đánh ra một chưởng, một đoàn điện quang thủy lôi bắn thẳng về phía người nam tử thanh y đang hét lớn, không đợi hắn tiếp tục phát ra thanh âm, thủy lôi tạc nổ nát bấy.

Một màn động thủ đột nhiên này lập tức kinh sợ mọi người, tất cả mọi người thoáng cái câm như hến, không còn người nào dám phản kháng.

Biểu tình của Lăng Phong vẫn như trước, chẳng qua trong lòng nổi lên lời nói thầm, nghe ngữ khí của thiếu niên này thì hắn chính là một trong đại Thủy Hỏa hành quân, có thể đàn áp tất cả mọi người không tính kỳ quái. Vấn đề là hắn chuyển biến nhanh như vậy, thực sự phát ra từ nội tâm hay sao?

Mặc kệ hắn có dự định như thế nào, Lăng Phong tự nghĩ cường giả bên người đông đảo, không quá lo lắng một Linh giả như hắn có thể nhảy ra trò gì.

Thủy Hành Quân khom người quỳ gối trước mặt Lăng Phong, lớn tiếng quát đám người đằng sau:

- Tông chủ đã giành cho mọi người một lối đi tự do, tốt nhất không nên có bất cứ ý niệm không tốt trong đầu. Sự sinh tồn tàn khốc tại Vô Tận Hoang Nguyên này như thế nào, ta không nói nhiều các ngươi cũng có thể hiểu rõ, các ngươi rời đi rồi gia nhập vào một tiểu tông phái nào đó, chẳng lẽ có thể sống yên ổn hay sao?

Lăng Phong đứng yên không nói, lời của Thủy Hành Quân cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn. Từ thâm tâm mà xét, hắn muốn lưu lại toàn bộ đám người này, nguyên vốn định nếu có người thực sự rời đi lập tức tung mồi. Bất quá Thủy Hành Quân đã giúp hắn bớt việc, đồng thời làm tương đối gọn gàng.

Đám người Tà Quân Tông kinh nghi bất định, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu vẫn chưa quyết định được.

Thủy Hành Quân tiếp tục khom người hướng Lăng Phong nói:

- Nếu tông chủ muốn hiểu rõ tình huống tông môn, xin mời sang bên này, thuộc hạ lần lượt giới thiệu cho ngài. Về phần những người này, để cho bọn họ ở chỗ này tự mìn suy xét!

Trong ngôn ngữ, chỗ nào cũng là tư thế suy nghĩ cho Lăng Phong, chẳng qua do diện mục thanh lãnh tạo chút cảm giác khác lạ.

Lăng Phong khẽ gật đầu, theo hắn bước sâu vào hạch tâm tông môn. xem tại TruyenFull.vn

- Truyền công diện tổng cộng bốn gian, chia làm địa, thủy, hỏa, phong, mỗi một gian đều có một cường giả Ngụy Linh cấp thay nhau trông coi, chuyên môn giải đáp thắc mắc của mọi người.

Thủy Hành Quân chỉ vào bốn tòa đại điện liên tiếp, mỗi tòa có thể chứa gần nghìn người.

- Mỗi ngày vào sáng sớm, các đệ tử nộ môn đều tới đây, sau đó tự động quay về tiến hành tu luyện.

Nghe hắn tận tâm tận lực giải thích, trong lòng Lăng Phong vẫn còn có chút cảm giác hoang đường. Dễ dàng thu phục như vậy sao? Hắn tịnh không cho rằng mình có thiên phú cảm nhiễm người khác, dễ dàng khiến người khác hành động thần phục.

Đã như vậy, phía sau vẻ kính cẩn của Thủy Hành Quân là dối trá!

Hắn chỉ là một Linh giả, lẽ nào còn có con bài chưa lật nào đó, đủ sức nuốt hết nhóm người chính mình hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio