Tinh Ngự

chương 511: tự bạo thiên sư vệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kèm theo tiếng rống, một đạo bóng đen từ trán nàng bắn ra. Bóng đen giương cánh lên, tinh mang vô hạn từ trên cao rơi xuống, như cửu đàn lương hà đình trệ, sinh sôi nhanh chóng trấn áp chúng sinh.

Chư Thiên Tinh Hà!

Quý Lỗi Hỏa Lão!

Trong chớp mắt, chấn động như làm cả Cửu Tiêu Ngân Hà nghiêng ngả! Lực của hai đại Linh tôn đập vào nhau.

- Chết tiệt! Làm sao có thể?

Nhất thời, Sùng Minh lão tổ nhớ đến suy đoán mà Tịch Tùng Tử đã từng nói với mình, hắn còn lải nhải muốn đem nguyên nhân làm cường giả linh tôn của Nguyên Tông đến đây khiêu khích cùng nhiều sự tình khác nói ra, kết quả lại bị bản thân hắn vì không kiên nhẫn mà cắt ngang!

Giờ khắc này, Sùng Minh lão tổ mới cảm thấy vô cùng hối hận. Khi thấy Song Dực Oa Hoàng thì nghĩ rằng tự mình sẽ có khả năng thu phục ả, chỉ một chút sơ sẩy liền tự mình rơi vào hoàn cảnh rắc rối.

Hắn quát lớn:

- Toàn qua!

Từng đạo gió tụ hợp lại, thanh âm ù ù nhức óc truyền ra, bao vây dày đặc quanh mình Sùng Minh, phụ trợ cho hắn như đứng giữa màn sương mù, vô cùng nghiêm trang, không ai bì nổi.

Nhấc lên một ngón tay rất dài, một cơn lốc hiện lên giữa không trung, mỗi một cơn gió đều có linh tính mà cuốn về phía người bị công kích. Linh tôn tạo vực, quý lỗi ảo giác.

Không. Có thể không phải là ảo giác, dù nhìn bề ngoài giống như một cơn lốc ảo giác, nhưng nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy giáp xác lưu chuyển bên trong, bóng dáng giống như một loại sinh vật.

Khả năng như vậy thì trình độ đã vượt xa cái gọi là ảo giác, mà có thể gọi là khả năng tạo vật.

Trong khi Sùng Minh lão tổ đang toàn lực thi triển khả năng của linh tôn, thi triển cơn lốc, thì Lăng Phong cảm thấy được năng lượng niệm thức của đối phương đang rót vào Thiên Sư Vệ đã có một tia buông lỏng.

Một tia buông lỏng giống như khiến cho dây đàn đang bị kéo căng chùng lại một chút, mức độ hầu như không đáng kể, thế nhưng Lăng Phong rất rõ ràng cuối cùng mình cũng đã có được cơ hội, cho nên tuyệt đối không để lãng phí cơ hội này.

- Bạo!

Khóe mắt Lăng Phong phun ra một đạo vết máu. Một đạo tâm huyết trong miệng phun ra, kịch liệt bành trướng khiến cho ý thức đang tắc nghén giảm bớt đi một chút.

Cùng với niệm thức của Sùng Minh lão tổ bên trong Thiên Sư Vệ đột ngột biến đổi, nguyên bản tuy rằng kịch liệt nhưng niệm thức đang hòa hoãn đột nhiên bành trướng, dường như có một cây côn bình thường đâm vào.

Phốc! Phốc! Phốc!

Tiếng động rất lớn, thanh thúy như tiếng trúc nứt ra, Thiên Sư Vệ run rẩy kịch liệt, hoang mang bay lên cao, sau đó bốn vó bắt đầu cử động một chút, một tấc lại một tấc, điên cuồng run lên.

Rắc! Rắc!

Miếng đồng màu bạc lớn trên thân thể của Thiên Sư Vệ rơi xuống, giống như đã lâu ngày đã bị hư hỏng bây giờ tầng tầng rơi xuống.

Trong chớp mắt, Thiên Sư Vệ đã nhỏ đi một vòng, nhìn qua nhiều lắm chỉ bằng một phần ba lúc trước. Xuyên qua thân thể bên ngoài hầu như có thể nhìn thấy khung xương màu trắng bên trong. Đương nhiên, những khung xương này cũng không phải là nhục thể, mà thuần túy chỉ là năng lượng hóa sinh.

Một chiêu niệm thức tự động bạo khai, trong nháy mắt đem niệm thức của Sùng Minh lão tổ trung hòa, Lăng Phong lập tức đưa mười ngón tay lên áp vào nhau.

Tinh thiết kiếm run lên giữa không trung, như sao băng xoay tít "Đương ngự".

Tinh thiết kiếm quay lại, vừa mới ngăn trở hai viên linh khí của Tiêu Thủy Hàn tập kích đến, kịch lệt phản chấn đem đối phương chấn ngược lại rồi quay về.

Không chút nào chậm trễ, tay phải Lăng Phong giơ lên Thiên địa lao phát ra một loạt tiếng va chạm "ầm ầm", mạnh mẽ luân phiên tấn công về phía Vũ Văn Bác.

Sau đó kịch liệt xông tới, Thiên dịa lao sinh ra một tiếng gào thét thảm thiết, ầm ầm vỡ vụn.

Thân hình Lăng Phong lùi lại, đứng lơ lửng trên bầu trời, lạnh lùng nhìn hai người đối diện.

Vũ Văn Bác, Tiêu Thủy Hàn thở gấp, trong mắt phát ra vẻ kinh hoảng. Mới vừa rồi, Lăng Phong mắt thấy nguy hiểm, kiên quyết lựa chọn bỏ qua một bảo bối như Thiên Sư Vệ. Can đảm và quyết đoán như thế, bọn họ đều tự biết mình thua xa.

Trong đôi mắt hoa đào của Tiêu Thủy Hàn, hàn khí dày đặc, tay nắm chặt đến mức có thể thấy được cả đầu khớp xương trắng bệch, thanh âm băng lãnh của hắn truyền ra:

- Vũ Văn huynh, xem ra là không thể lưu thủ nữa.

- Ân!

Vũ Văn Bác nặng nề trả lời một tiếng.

Lăng Phong nhìn hai người trước mặt thật chăm chú, hắn biết rõ kế tiếp chắc chắn sẽ là khổ chiến một mất một còn. Hắn tự nghĩ, dùng thực lực của bản thân tăng thêm kiếm điển diệu dụng để đối phó với một linh sĩ tầm thường thì không có gì khó khăn, thậm chí hai gã hắn cũng có thể đối phó. Nhưng…

Nếu là hai gã cường giả linh sĩ khai tông lập phái thì sao?

Đánh sẽ biết!

Hai tay áo của Vũ Văn Bác vung lên, hai trường tiên thật dài ánh lên kim sắc trông như hai độc xà xuất động, bắn ra nhanh chóng không gì sánh được, trên không trung giật một cái phát ra ánh sáng trắng chớp động, trong ánh sáng mơ hồ phát ra ánh kim sắc lóng lánh, cực kỳ lóa mắt.

- Dịch Thủy Nhược!

Ô ô, giống như con khỉ già đang khóc, Tiêu Thủy Hàn bấm tay bắn ra hai viên hoàn, lúc đầu thì rất nhỏ, nhưng sau khi bay ra được một đoạn bỗng nhiên phình to lên thành một miệng thùng nước lớn đến mức có thể úp vừa từ đầu đến chân một người trưởng thành, thùng nước bỗng chụp xuống. Lực lượng cường đại ở trong đó bị ép lại, không gian bên trong vì chịu dựng sức ép mà phát ra âm thanh, có nguy cơ sẽ vỡ vụn.

Hai đại công kích đều là lực lượng chí thượng. Địa hệ mênh mông rộng lớn, thủy hệ thiên quân tầng trệ, hai người cùng đánh thì tòa núi cao nhất cũng có thể bị một phát nát vụn.

- Ân!

Lăng Phong vung tay tung ra một mạng bài, niệm thức đâm ra, cả mạng bài và thân thể hắn lúc này đã ẩn đi không thấy. Cùng lúc đó, một cỗ tối tăm ngầm chìm xuống, nhưng lại dẫn một cỗ linh hồn lực có thể khiến cả linh hồn con người đông cứng, điên cuồng thoát ra, giống như sóng cuộn dữ dội, đem tất cả những gì trước mắt bao phủ vào trong

Trong chớp mắt, cảm thụ được thân thể căng thẳng như bị rơi vào trong ao đầm lầy lội, bị hơn mười dây leo thô to vững vàng quấn lấy.

Hai người Vũ Văn Bác nhìn nhau hoảng sợ, Tiêu Thủy Hàn trầm tĩnh nhất phát hiện không ổn đầu tiên, mặt không khỏi biến sắc:

- Vũ Văn huynh cẩn thận, là linh hồn hệ linh khí.

- Linh hồn hệ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vũ Văn Bác vô ý thức hỏi lại. Hắn cảm thụ được linh hồn càng ngày càng chìm xuống, dường như muốn trầm luân, lập tức hiểu rõ Tiểu Thủy Hàn không nói bừa. Hắn không khỏi kinh hỉ kêu lên:

- Lại có bảo bối bực này. Bắt lấy nó!

Quang mang màu vàng bỗng nhiên dâng trào lên, giống như hỏa diễm thiêu đốt dưới chân hắn, lan lên cả người, người đứng bên cạnh trông giống như đang tắm trong biển lửa, cổ quái nói không lên lời.

- Linh kim viêm.

Theo tiếng quát, trường tiên đột nhiên quay lại, từ trên người dấy lên hỏa diễm bất ngờ, đúng là biến đổi dị nguyên lực.

Trong nguyên lực, linh hồn quỷ dị, địa hệ phong phú, thủy hệ tỉ mỉ, hỏa hệ táo bạo, phong hệ linh động. Mà ngũ hệ nguyên lực một khi phát sinh biến dị, ngoài tính chất lực lượng của bản thân còn có thể phát sinh ra biến hóa.

Địa hệ thiên hành giả công kích có thể phát huy được sự tỉ mỉ của thủy hệ cùng với vô khổng bất nhập!

Một chiêu này của Vũ Văn Bác rõ ràng là đem nguyên lực của địa hệ dung nhập với khả năng biến dị, có thể dùng nó phát ra cả lực thiêu hủy táo bạo của hỏa hệ. Nếu là bị bắn trúng, lực thiêu hủy sẽ lập tức thâm nhập vào cơ thể, sau đó áp bách nội tạng các nơi, khiến cho thân thể trong nháy mắt trở thành tro tàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio