Tinh Ngự

chương 514: sinh tử một đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi cho rằng ta không tồn tại sao?

Đằng sau truyền đến tiếng gầm của Bảo Lan, khi nhìn thấy Sùng Minh lão tổ xuất thủ một cách vô sỉ với Tào Kế Suất, nàng liền biết rõ quy tắc lúc trước đã không thích hợp, Bảo Lan đành phải lần thứ hai liên thủ với Thích Thiên Ách giết hắn.

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Bạo thanh khi giao thủ liên tiếp truyền ra, ba người bắt đầu trở mình cuồn cuộn triệt để giằng co. Bầu trời trở thành một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là khí lưu tán loạn cùng tiếng hét điên cuồng chói tai, làm cho người khác choáng váng. Chu vi trăm dặm xung quanh hai người không có bất kỳ một ai, thậm chí một sinh vật nào dám bén mảng đến gần. Tuy chứng kiến cao thủ so chiêu là một cơ hội lớn giúp võ giả thăng tiến trên con đường của mình nhưng nếu muốn thăng tiến thì trước hết phải giữ được mạng đã. Hơn thế nữa đây cũng không phải là cao thủ so chiêu mà là quyết chiến sinh tử giữa ba đại cao thủ.

Cuộc chiến cách đó hơn ba trăm dặm cũng không kém phần quyết liệt.

Đối mặt với Tịch Tùng Tử đang từng bước gia tăng sức ép, Lăng Phong cũng đành phải lựa chọn tạm lánh. Hắn biết rõ khi sử dụng linh khí không có bất cứ hạn chế gì, trong đó ẩn chứa năng lượng cường đại nhưng mỗi lần thi triển lại là một lần gây sức ép cực hạn với thân thể.

Tựa như giai đoạn trước đây Minh Dục thân là Thánh Vực mưu toan thi triển truyền thừa linh khí, khi mới bắt đầu còn không nhìn ra chỗ nguy hiểm nào. Đáng tiếc không được mấy lần sinh mệnh của hắn liền bị hao hết, lâm vào cục diện bế tắc, phải lợi dụng Tàng Linh Tinh Chương Đoạt Xá để sống lại. Có thể nói là trên đời này cũng không có cái gì đạt được mà lại không phải bỏ ra một cái giá nhất định nào cả.

Tịch Tùng Tử mưu toan dùng thân thể linh sĩ mạnh mẽ huy động chiến giáp cấp linh tôn, sau đó phòng ngự cũng kém đi. Cái Lăng Phong muốn chỉ là kéo dài thời gian cho tới khi hắn không có cách nào sử dụng năng lực của linh tôn nữa. Lăng Phong có thể khẳng định rằng thực lực linh tôn mà Tịch Tùng Tử đang sở hữu không phải là của bản thân hắn và đương nhiên là khi lật con át chủ bài này ra thì hắn cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Cái Lăng Phong đang chờ chính là thời gian Tịch Tùng Tử "phải trả cái giá đó".

- Mộc tông chủ! Ngươi đường đường là một tông chủ, lại không dám tự mình đứng ra trước gió sao? Ha ha ha ha, ta xem cũng không khác đám chó mèo là mấy! Không hiểu đệ tử Sáng Tông đui mù hay sao mà lại dựa hơi vào một vị tông chủ chỉ biết trốn chạy như ngươi.

Thanh âm trào phúng của Tịch Tùng Tử quanh quẩn trong đàn sơn thâm cốc. Giờ khắc này không biết đã bị bao nhiêu người ẩn tu nghe thấy.

Tịch Tùng Tử cũng đang rất khẩn trương, thời gian duy trì của hắn cũng không còn dài nữa, mà khoảng cách giữa hắn và Lăng Phong vẫn không được kéo ngắn vì thế hắn đành phải sử dụng đến hạ sách này.

Lăng Phong hung hăng cắn chặt răng, gân xanh trên huyệt thái dương nổi đầy lên, đối mặt với sự khiêu khích của Tịch Tùng Tử, Lăng Phong chỉ có một loại đối pháp duy nhất đó chính là "nhẫn"! Lăng Phong biết rõ nếu không nhẫn nhịn được loại khuất nhục này, nhất thời bị kích động thì lập tức người chết sẽ là mình. Chỉ có sự nhẫn nại hơn người thường mới có thể làm những việc lớn mà người thường không làm được.

Thanh quang bạo trán, thân hình Lăng Phong như mũi tên bắn về phía trước.

- Được! Ta cho ngươi trốn! Ta xem ngươi trốn thế nào ?

Tịch Tùng Tử trên mặt đầu tiên là lộ ra vẻ do dự, nhưng ngay sau đó sự do dự liền chuyển thành tàn nhẫn – Nguyên bản vốn không muốn sử dụng một chiêu này, nhưng xem ra không dùng không được! Cho dù liều mạng, sinh mệnh bị hao tổn ta cũng phải giết chết Lăng Phong!

Nguy hiểm!

Dù chưa tới, nhưng Lăng Phong đã cảm nhận được một cỗ nguy cơ thâm trầm tới gần. Rõ ràng cự ly giữa hai bên có đến trăm trượng, công kích của đối phương căn bản là vô pháp chạm tới người. Nhưng loại cảm giác cường liệt này thật giống như trùng ở trong xương, khiến cho lăng Phong cảm thấy không cách nào dứt bỏ được.

- Phong hệ ngưng, chân thần chi quyền hiện! Chiến Khải thần tôn!

Từng tiếng niệm chú huyền ảo từ trong miệng Tịch Tùng Tử truyền ra, âm ba cường liệt lay động trong không khí tạo nên một loại tiết tấu đặc biệt nhưng tràn đầy sự nguy hiểm. Tịch Tùng Tử chắp hai tay lại, dường như hắn đang nắm lấy một cái dây thừng vô hình trong không khí.

Lăng Phong bỗng dưng giống như "bị treo lên không", hắn cảm giác được không khí bốn phương tám hướng tinh mịn cũng bắt đầu xuất hiện gợn sóng, từng đạo gợn sóng mơ hồ hiện hình thành một tòa đại rận vây khốn.

Mặc dù trận thế này không ảo diệu hơn Thiên Nguyên cấm, thế nhưng thuần túy ở cường độ lực lượng cũng đã vượt xa kiếm ảnh mà Lăng phong điều khiển thi triển.

- Mộc tông chủ, lần này ta muốn cho ngươi nếm thử uy lực "Thần Tôn Chiến Khải" của ta!

Trên mặt Tịch Tùng Tử xuất hiện một tia thần sắc đỏ ửng không bình thường, giống như bông hoa vải bị sáp nhuộm qua, để lộ ra một chút quỷ dị.

Không tốt!

Lăng Phong vô ý thức kinh hãi, đầu ngón chân liên tục di chuyển, nhưng thân hình dường như bị nhốt trong không gian chật hẹp với bốn mặt liên tục biến hóa.

Ầm!

Một quả đấm to như đầu người trưởng thành điên cuồng hạ xuống, trong hư không yên tĩnh phát ra một tiếng nổ nặng nề, một vòng sóng gợn ầm ầm bắt đầu từ từ xuất hiện.

Thân hình của lăng Phong lui lại nhanh như chớp, trong tầm mắt của hắn, phía sau nắm đấm lại là trống không. Dường như một quyền này là từ hư không sinh ra, lai khứ vô ảnh.

Thối lui nửa thước, lưng áo của Lăng Phong rách ra, hắn sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy lại một nắm đấm lớn nữa đang lao đến. Lúc này đây, Lăng Phong cũng vô pháp tránh né. Một tiếng động nặng nề vang lên, hắn dường như có thể nghe thấy được tiếng vỡ vụn của các khớp xương khắp nơi trong cơ thể mình truyền đến.

Cố gắng tụ lại một tia tinh lực đang bị thất tán, nhưng khi đưa mắt nhìn về cảnh tượng phía trước, khóe miệng Lăng Phong nhếch lên một nụ cười thảm. Không gian bốn phương đều ẩn chứa quyền đầu cường liệt của phong hệ nguyên lực.

Tránh cũng không thể tránh!

"Hắc hắc" trên mặt Tịch tùng Tử hiện ra dáng tươi cười tự đắc, tiện tay ra một chiêu, chỉ thấy bốn phía đại quyền thần dừng thế tấn công lại, nhưng nhất tề nhắm thẳng vào Lăng Phong.

- Mộc tông chủ, hiện tại sao rồi?

ột vẻ châm biếm hiện lên, Tịch Tùng Tử không nhịn được, sung sướng cười nói :

- Phong thái tuyệt thế mặc kệ mọi việc đâu rồi? chỉ sợ rằng ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay đi?

Hắn tâm tình âm trầm, dù có bị mất đi địa vị hắn cũng không đem Chiến Khải hiển lộ ra trước mắt mọi người. Nếu không phải bị Lăng Phong một chiêu khiến hắn bị thương lại dẫm lên mặt hắn một cước khiến cho tôn nghiêm của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, Tịch Tùng Tử cũng tuyệt không dễ dàng để lộ như thế.

Trên thực tế từ lúc lần đầu tiên bị Sáng Tông bức lui bất đắc dĩ, trong thâm tâm hắn liền có mầm mống oán hận căm thù và đố kỵ, vô luận là khí phách của Lăng Phong hay là sự phục tùng tuyệt đối của thuộc hạ đối với hắn cũng khiến cho Tịch Tùng Tử cảm thấy ghen tỵ vô cùng.

Tịch Tùng Tử biết cả đời này mình cũng không có khả năng trở thành người như Lăng Phong, đối mặt với sự tồn tại như vậy chỉ có một biện pháp tốt nhất chính là: hủy diệt!

Một luồng tinh quang từ trong con ngươi của Tịch Tùng Tử lóe ra, sát ý khốc liệt bao vây xung quanh Lăng Phong, nhưng không gian có thể bỏ chạy đều đã bị năng lượng ngăn chặn không có bất luận một khe hở nhỏ nào.

Thích Thiên Ách, Bảo Lan, những người có khả năng cứu Lăng Phong đều không thể thoát ra được. Giờ khắc này, một loại sát khí chưa bao giờ có đang phủ xuống. Sinh tử chỉ một đường!

- Mượn được lực của ngoại vật, ngươi cũng chỉ có thể đạt đến trình độ này?

Đối mặt với tuyệt cảnh, tâm tình Lăng Phong trái lại càng thêm trầm tĩnh. Trên mặt không hề có nửa vẻ sợ hãi hay lùi bước, đối mặt trực tiếp với áp lực, lạnh lùng nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tịch Tùng Tử ngẩn ra, tức giận đến mức tay cũng run run. Hắn thật không ngờ dưới tình huống như vậy, Lăng Phong không có nửa phần cầu xin tha thứ, trái lại, thái độ cường ngạnh không gì sánh được. Hắn tàn bạo nói:

- Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào! Chân Thần chi quyền, loạn đả!

Dường như giống dây cung bị kéo căng sau đó bị thả ra.

Hưu hưu hưu hưu!

Bốn đại cực quyền phá không lao đến phát ra tiếng kêu xé gió, ngoài tốc độ siêu việt còn khiến cho mắt không có khả năng nhìn được chúng.

Thình thịch!

Lăng Phong xuất thủ hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, vung một kiếm lên ngang đầu, một cỗ lực lượng như núi lở nương theo thân kiếm truyền tới cổ tay.

Trong chớp mắt, bàn tay vỡ toang, máu tươi giàn dụa!

Gương mặt Lăng Phong lạnh băng, không có mảy may rung động, phảng phất như bàn tay cùng xương cổ tay bị vỡ nát không hề có quan hệ gì đến hắn. Nếu đôi mắt vô dụng, hắn đơn giản nhắm hai mắt lại, niệm thức phát ra bên ngoài một tầng băng kính vô hình, bỏ tất cả ở bên ngoài.

Hành vũ tất hiện!

Chợt hiện, lại hiện lên, liên tục hiện lên…

Vô luận là chân thần chi quyền thế tới hung mãnh như thế nào, Lăng Phong đều có thể tránh thoát trong tích tắc.

- Hắc hắc, ngươi cho rằng như vậy là có thể tránh thoát được sao? Vậy ngươi cũng quá coi thường uy lực Chiến Khải của ta rồi!

Tịch Tùng Tử cười nhạt liên tục trên mặt hiện ra một tia tính kế âm hiểm, quát to:

- Chân thần chi thối!

Hô hô! Hô hô!

Vài tiếng gào thét vang lên liên tục, dường như cuồng phong trong sơn cốc nhỏ hẹp thổi qua, thanh âm bén nhọn khiến cho bất cứ ai nghe được trong tâm liền sinh ra một cỗ hàn ý.

Ba ba ba ba, bên cạnh mỗi một chân thần chi quyền lại xuất hiện them một cái chân dài tráng kiện, thế chân tới cực nhanh, như đao chém núi, lao thẳng xuống.

Bốn quyền bốn chân đồng thời đánh tới, Lăng phong đối mặt với áp lực bỗng nhiên gia tăng gấp đôi, cự ly né tránh càng trở nên nhỏ.

Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán Lăng Phong không ngừng lăn xuống, động tác của hắn bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn, né trái tránh phải có vẻ rất vất vả.

Đột nhiên, một chân một quyền từ phía dưới đánh lên, góc đánh vô cùng xảo quyệt, lực đánh hung ác.

Ầm.

Lăng Phong nghiêng người, bị tầng tầng lớp lớp đánh trúng, nội tạng rung động, cổ họng có điểm ngòn ngọt nổi lên. Không đợi Lăng Phong cố nén thương thế, lại có một cước lao tới.

Ba!

Lăng Phong bị đánh trúng ngực, thống khổ hầu như đã quên lại một lần nữa nổi lên cuồn cuồn như thủy triều. Hắn đau đến mức hàm răng cắn chặt lấy môi!

- Hừm, xem bộ dạng chật vật của ngươi xem! Chẹp chẹp, Mộc tông chủ, ta thật đúng là không đành lòng nha!

Tịch Tùng Tử miệng đầy nhân nghĩa nhưng hiện lên trên mặt lại là một mảnh tàn nhẫn cùng vui sướng, hắn giả bộ vung tay lên:

- Xem ngươi một đồi cũng là bậc tông chủ, ta đây liền đưa tiễn ngươi một đoạn đường cuối cùng đi.

Một tiếng quát xuất hiện, từng đạo công kích cường đại lao đến bao phủ cả bốn góc. Một kích kia cũng không phải nhẹ nhàng, mà là ngưng tụ lực của linh tôn, nếu bị đánh trúng, dù có thân thể Lăng Phong cường mạnh vượt qua cường giả bình thường thì cũng sẽ bị biến thành một đống thịt vụn.

Với Lăng Phong mà nói, trong từ điển của hắn chưa bao giờ có hai chữ: "Bỏ cuộc". Cho dù là thân thể hỏng, năng lượng tinh thần tán loạn, hắn cũng sẽ liều mạng triệu tập toàn bộ tàn dư năng lượng còn lại trong cơ thể, liên tục di chuyển.

Bảy đạo công kích liên tiếp hiện lên, chính là cuối cùng một đạo công kích cũng không thể nào tránh thoát, một bàn tay rất lớn không ngừng phóng đại phía trước hắn, càng ngày càng gần, sát ý tràn ngập.

- Ô oa!

Một đạo quái âm đột nhiên vang lên, trong thanh âm lanh lảnh mang theo một tia vui sướng, lại có vài phần như là trẻ con làm nũng.

Lăng Phong đột nhiên mở hai mắt ra, đây không phải là Lôi bảo bảo mà hắn vừa mới có được sao ?

Một thân ảnh trắng noãn bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, vừa mới xuất hiện, thân ảnh hiện lộ ra đôi bàn tay như củ sen, vung về phía trước.

Một đoàn bảo bảo hình đám mây màu vàng mạnh mẽ lao về phái trước, hướng thẳng tới Chân thần chi quyền.

- Bảo Nhi!

Lăng Phong nhận ra dáng người thình lình hiện ra trước mặt mình đúng là Bảo Nhi, không cần phải nhiều lời cũng biết nó chắc chắn là qua liên hệ thần bí với phong hệ kiếm nguyên mà trong nháy mắt tới được đây. Cho dù là sinh mệnh bản thân đang ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn triệu hoán Bảo Nhi tới hỗ trợ, bởi vì hắn hoàn toàn xem Bảo Nhi là một đứa trẻ, từ trong thâm tâm không hề có bất luận ý niệm gì muốn lợi dụng nó cả!

Nhưng trong giờ khắc này, khi cảm ứng được Lăng Phong đang ở trong tình thế nguy hiểm, Bảo Nhi lại chủ động tới đây!

Hai bên giao kích, Bảo Nhi sinh ra một tiếng kêu đau đớn, khóe miệng tràn ra một vệt máu màu vàng, Lăng Phong thấy thế la lớn, cảm giác như tâm bị cắn xé, vội vàng kêu lên:

- Bảo Nhi.

- Đây là ?

Tịch Tùng Tử trừng to mắt, vẻ mặt kinh hỉ :

- Lôi điện Dị Linh?

Hắn nhìn trái nhìn phải một cái, đắc ý cuồng tiếu nói:

- Thực sự là trời cũng giúp ta, thu được bảo bối như vậy! Chân thần chi quyền, Chân thần chi thối, Ngưng!

Để không làm thương tổn Lôi điện Dị Linh. Tịch Tùng Tử tạm thời ngừng lại công kích một lát. Chỉ trong một lát như vậy, Bảo Nhi đột nhiên đánh về phía Lăng phong một kích, tốc độ của nó cực nhanh, hơn nữa lại cực kỳ đột ngột, bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới, sợ rằng ngay cả Lăng Phong cũng không phản ứng kịp.

Bất quá sau khi nhìn thấy sắc mặt của nó, trong lúc đó Lăng Phong cùng với Bảo Nhi tồn tại một loại liên hệ vi diệu không gì sánh được, hắn nhận biết được nó không hề có nửa phần ác ý với mình, cho nên không hề né tránh.

Khi còn một thước nữa là chạm vào người Lăng Phong, Bảo Nhi đột nhiên biến thành một đạo dịch thể thiên hà, cấp tốc lao về phía hắn, dung nhập vào cơ thể hắn.

Trong suốt, nóng rực, chua xót và tê dại.

Đủ loại cảm giác cổ quái tràn ngập trong lòng. Trong lúc nhất thời Lăng Phong cũng không biết hình dung thế nào mới đúng, hắn chỉ cảm thấy từ tầng da ngoài cùng bắt đầu có một loại năng lượng kỳ diệu từng bước thấm nhập vào trong cơ thể mình.

Không sai, chính là "thấm nhập"

Toàn bộ năng lượng đã được thấm nhập không hiểu triệu hoán mà toàn bộ nhất tề phóng mạnh vào đầu lăng Phong, cuối cùng chảy về phía thức hải, chảy về hướng phong hệ kiếm nguyên.

Bởi vì thu nạp Lôi dịch khiến thanh sắc kiếm nguyên phát sinh biến hóa quái dị, trước kia thanh sắc còn có chút ảm đạm, nhưng sau khi cỗ năng lượng quái dị kia dũng mãnh đi vào thì sau đó thoáng cái trở nên dày đặc đến mức muốn tràn ra.

Kiếm nguyên dường như ăn được lượng thuốc bổ lớn, điên cuồng run rẩy, liên lụy đến hỏa hệ kiếm nguyên, kiếm linh, kiếm ảnh ong ong ù ù di chuyển.

Hàn ý vô cùng trầm trọng dọc theo kiếm linh cùng kiếm nguyên, kiếm ảnh xoay tròn sau đó hình thành ba đạo quỹ tích mà phát ra. Lăng Phong cảm giác được thức hải của mình dường như có một pho tượng từ viễn cổ đang không ngừng được thối luyện, có đến hàng trăm nghìn sợi dây thừng đang giảo động, trầm trọng, tầng tầng khí tức trùng trùng điệp điệp tăng thêm.

Biến hóa còn lâu mới kết thúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio