Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

chương 141: giữa đường bị tai nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Tử Bắc nghe thấy Hùng Lập Tân nhận được điện thoại, biết con trai đã bị đưa ra khỏi bệnh viện, trước mắt đang trên đường đi về phía con đường lên núi. Anh không kịp nghĩ nhiều chỉ có thể đuổi theo. Hùng Lập Tân vốn muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy anh sốt ruột muốn cứu con trai nên cũng chỉ có thể thôi.

Mạc Tử Bắc lái xe chạy thẳng đến con đường núi. Hùng Lập Tân gọi điện đến nói cho anh biết biển số xe đối phương. Dọc đường anh đều nhìn quanh rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe đó đang chạy trên đường núi, tốc độ không nhanh lắm hơn nữa nhìn rất cảnh giác. Mạc Tử Bắc không chút suy nghĩ đuổi theo. Người lái xe dường như rất giảo hoạt, lập tức phát hiện ra xe anh. Mạc Tử Bắc có chút khẩn trương sợ đuổi sát quá sẽ gây bất lợi cho con trai.

Ở phía sau lại có một chiếc xe chạy tới dường như là đồng bọn của chiếc phía trước. Hai chiếc xe một trước một sau áp sát Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc thật cẩn thận nắm tay lái. Anh không phải sợ hãi mà là lo lắng con trai sẽ bị thương. Đáng thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ!

Chiếc xe phía sau đuổi theo, Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập lo lắng cũng thắt chặt lại. Từ chiếc xe phía trước có một cái đầu ló ra, người nọ dường như trong tay nắm súng. Mạc Tử Bắc theo bản năng xoay tay lái tận lực né tránh không cho viên đạn bắn vào xe.

Anh chỉ lo chiếc xe phía trước mà quên mất chiếc phía sau. Không ngờ từ chiếc phía sau cũng có một cái đầu ló ra trong tay cũng cầm súng. Người nọ hướng về phía bánh xe sau của Mạc Tử Bắc mà nả một phát súng. Viên đạn tinh chuẩn bắn vào lốp xe.

“Xì” một tiếng hơi trong lốp xì ra, xe nhanh chóng nghiêng đi, sắp đâm vào con lươn đường quốc lộ. Mạc Tử Bắc theo bản năng giẫm phanh lại. Sau khi lốp xe nổ, xe mất quán tính mà nghiêng sang một bên cuồn cuộn nghiến trên mặt đường rồi lăn lông lốc một vòng. Tiếng xe ma sát với mặt đường vang vọng toàn bộ sơn cốc.

Xe bị lật.

Lúc Doãn Đằng Nhân đuổi đến liền thấy xe Mạc Tử Bắc lăn một vòng, trái tim anh ta cũng nhất thời run lên.

“Hỏng rồi, Mạc trăm ngàn lần đừng có việc gì nhé.”

“Nhanh lên!” Túc Nhĩ Nhiên hô to. “Tấp xe vào.”

Cô ấn hạ cửa kính nhắm về phía chiếc xe ở phía trước bọn họ mà nả một phát súng. Chiếc xe đó không ngờ phía sau còn có người, cả đám đang đắm chìm ở thắng lợi thì kết quả cũng giống như Mạc Tử Bắc mà lật xe.

Doãn Đằng Nhân kinh ngạc mở to hai mắt run run hỏi: “Tiểu Túc, sao em có súng?”

Túc Nhĩ Nhiên không kịp giải thích: “Tấp xe lại đó nhanh lên.”

Cô không kịp giải thích. Doãn Đằng Nhân tấp xe vào bên cạnh chiếc xe bị lật của Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên nhảy xuống xe, chiếc xe phía trước nhìn thấy xe đồng bọn bị lật, phía sau lại có truy binh mà bất chấp đồng bọn bỏ đi trước.

Doãn Đằng Nhân nhảy xuống xe dùng sức đập một cái vào nóc xe, anh ta ảo não đến muốn đấm mình một cái. Sớm biết như vậy thì đã nhanh hơn rồi, Mạc Tử Bắc vừa đi thì anh ta phải đi theo ngay. Một mình anh làm sao có thể đối phó với hai chiếc xe chứ.

“Nhanh lên, trông chừng Mạc Tử Bắc, tôi đi giải quyết kẻ địch.” Túc Nhĩ Nhiên như là thay đổi thành một người khác vậy. Trong con ngươi sáng ngời lóe lên vẻ khôn khéo cùng quyết đoán, hoàn toàn không giống với lúc bình thường.

“Cẩn thận một chút.” Doãn Đằng Nhân chỉ kịp nói một câu như vậy. Túc Nhĩ Nhiên đã chạy đến bên xe đối phương sau đó Doãn Đằng Nhân chợt nghe thấy hai tiếng súng vang lên.

Anh ta sợ tới mức lập tức quay đầu. “Tiểu Túc?”

Anh ta cứ nghĩ Tiểu Túc bị trúng đạn. Nghĩ thế nào cũng không ngờ Túc Nhĩ Nhiên bắn hai phát súng vào hai người bên trong, hơn nữa mỗi một phát đều bắn vào thái dương, kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn làm cho người ta bóp tay.

Cô đã chạy tới kêu lên với Doãn Đằng Nhân: “Nhanh lên, còn chậm nữa thì sẽ thật sự là tai nạn chết người đó.”

Doãn Đằng Nhân lập tức quỳ chân sau xuống đất mở cửa xe Mạc Tử Bắc, nóc xe bị móp chỗ ghế lái rõ ràng có máu chảy xuống, anh ta sợ tới mức lập tức kêu to: “Mạc? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Run run đưa tay vào kiểm tra hơi thở Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên gạt tay anh ra: “Chưa chết đâu, có điều nhìn bị thương rất nặng nhanh đưa đến bệnh viện thôi.”

Doãn Đằng Nhân lập tức vươn vai dùng sức kéo Mạc Tử Bắc ra. Túc Nhĩ Nhiên chạy đến bên cửa xe Doãn Đằng Nhân: “Nhanh lên, nguy hiểm lắm đó.”

Doãn Đằng Nhân vất vả lắm mới đưa được Mạc Tử Bắc lên xe: “Chúng ta mau về bệnh viện đi, Mạc sẽ có chuyện gì đúng không?”

“Nhanh lên đi!” Túc Nhĩ Nhiên cũng nói gì chỉ đi đến ghế lái: “Anh đi ra sau ôm anh ta, có thể chân anh ấy bị gãy rồi.”

“Uhm!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên hoang mang lo sợ hẳn lên, hoàn toàn nghe theo Túc Nhĩ Nhiên an bài.

“Tiểu Túc, em lái xe.”

Lúc này trên đường quốc lộ quanh co đột nhiên xuất hiện một chiếc Porche. Túc Nhĩ Nhiên đề phòng nhìn chiếc xe kia, xe không có biển số, cây súng trong tay cũng nắm chặt.

Doãn Đằng Nhân nhìn thấy bộ dạng cô đề phòng liền lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“Có xe.”

“!” Doãn Đằng Nhân cũng đi nhìn theo về phía trước.

Mạc Tử Bắc hôn mê, đầu vẫn còn chảy máu. Doãn Đằng Nhân đành phải cầm khăn tay của mình giúp anh bịp vết thương. Chiếc Porche chậm rãi chạy đến trước xe bọn họ, từ bên trong đi ra một người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng.

“Mặt nạ vàng?” Doãn Đằng Nhân hô nhỏ.

“Tôi biết.” Túc Nhĩ Nhiên nhanh nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước. Phát hiện anh đưa tay từ trong xe bế ra một cậu bé.

“Là Thiên Thiên.” Doãn Đằng Nhân có chút vui mừng kinh ngạc hô to. “Mạc, mau tỉnh lại đi. Con trai cậu được cứu rồi.”

Túc Nhĩ Nhiên xuống xe. Mặt nạ vàng cũng không nói gì chỉ giao Thiên Thiên cho Túc Nhĩ Nhiên. Túc Nhĩ Nhiên trong nháy mắt nhận lấy Thiên Thiên đột nhiên ra tay muốn lột mặt nạ của mặt nạ vàng. Không ngờ đối phương đã sớm ý thức được động tác của cô mà phất tay chặn lại sau đó bên môi cong lên một nụ cười thâm ý.

Cái gì cũng chưa nói. Một chữ không để lại. Mặt nạ vàng lên xe mình. Túc Nhĩ Nhiên kinh ngạc ôm lấy Thiên Thiên đưa cậu nhóc cho Doãn Đằng Nhân.

“Dễ dàng như vậy đã được cứu. Sớm biết như vậy chúng ta sẽ không để Mạc đi rồi.” Doãn Đằng Nhân đón lấy Thiên Thiên.

Cậu nhóc mở to mắt nhìn anh ta non nớt gọi một tiếng: “Chú!”

Doãn Đằng Nhân đột nhiên có chút cảm động. Sau đó Thiên Thiên phát hiện Mạc Tử Bắc nằm ở trên xe vẫn không nhúc nhích mà lo lắng kêu lên: “Ba ơi, ba!”

Túc Nhĩ Nhiên khởi động xe thẳng đến bệnh viện. “Gọi điện thoại nhanh chóng gọi tay chân của anh dọn dẹp xe của Mạc Tử Bắc đi. Tôi không muốn bị cảnh sát tìm tới cửa.”

Doãn Đằng Nhân không kịp giải thích với Thiên Thiên, đành phải gọi điện thoại cho trợ thủ gọi người đến kéo xe đi nhất định phải đến trước khi cảnh sát đến kéo xe đi.

“Chú ơi, ba bị làm sao vậy?” Thiên Thiên từ trong lòng Doãn Đằng Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

“Đúng là phụ tử liên tâm. Em xem nó này, bộ dạng nhỏ bé lo lắng thật sự là làm cho người ta đau lòng.” Doãn Đằng Nhân nói với Túc Nhĩ Nhiên xong lại nói với Thiên Thiên: “Ba con không sao đâu, đến bệnh viện chích là tốt thôi. Bảo bối sao con lại được chú mặt nạ cứu?”

Thiên Thiên vừa nghe đến liền lập tức hưng phấn hẳn lên. “Chú ấy dùng phi đao, chú ấy phi dao lợi hại lắm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio