“Trời ạ, tên này đúng là âm hồn bất tán mà!” Giản Tiểu Bạch bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất, chạy trốn.
Nhưng đây là trong thang máy, Mạc Tử Bắc ở trước cửa, cô chỉ có thể cúi đầu lùi về phía sau đám người. Đáng tiếc cái vẻ lén lút như chuột thấy mèo của cô đã bị tường thang máy sáng như gương phản chiếu vào mắt Mạc Tử Bắc, khóe miệng anh không thể không hiện lên một nụ cười buồn. Vừa rồi lẽ ra phải rời khỏi đây nhưng liếc mắt nhìn qua thấy cô đang chuẩn bị vào thanh máy, anh không nhịn được cũng bước vào theo.
Trong thang máy rất đông người nhưng trong mắt Mạc Tử Bắc chỉ để ý đến cô gái đeo kính kia. Cô ta tới đây làm gì? Cũng làm việc ở Ôn thị sao?
Mạc Tử Bắc bước vào thang máy, toàn bộ phụ nữ bên trong nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, gần như chảy cả nước miếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch cúi xuống không dám nhìn lên, lại nghĩ tới cảnh ngày hôm qua, mặt cô bất giác đỏ ửng.
Mạc Tử Bắc lỗ mãng tách ra khỏi đoàn người mê đắm giai đẹp này. Các cô gái há miệng ngạc nhiên, nhưng anh không buồn quan tâm, chỉ tiến thẳng tới trước mặt Giản Tiểu Bạch.
Giản Tiểu Bạch càng cúi thấp hơn khi cô nhìn thấy một người đàn ông trau chuốt giày da bóng loáng, tư thế đứng thẳng buông thõng, hai bàn tay to để ở hai bên, tự nhiên rũ xuống, biết được là anh ta, hiện tại cô chỉ có thể cầu trời cho anh ta không nhận ra cô.
Thang máy đi lên, nhóm sắc nữ đều đang nhìn Mạc Tử Bắc. Giản Tiểu Bạch lại cúi mặt, trong lòng cầu nguyện.
Mạc Tử Bắc có hứng thú nhìn cái đầu nhỏ của cô, anh thật muốn xem cô có thể kiên trì được bao lâu. Cô trốn tránh khiến anh không nhịn được khóe miệng khẽ cong lên, hôm nọ nhất định là bé con đáng yêu bị anh làm cho sợ hãi. Nhớ tới hôm qua thực sự anh không khống chế được mà đối xử với một người con gái như vậy. Nếu việc này mà bị người khác biết được thì sẽ cười cho thối mũi!
Nơi làm việc của Giản Tiểu Bạch ở tầng còn phần lớn mọi người đang tập trung ở tầng , vì thế chần chừ không đi tiếp, cuối cùng trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại Giản Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc.
Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh, tuy nhiên có thể ngửi thấy mùi nam tính xen lẫn mùi xà bông tươi mát trên người anh. Mùi thơm này tràn ngập trong đường hô hấp của Giản Tiểu Bạch, đột nhiên cô cảm thấy nghẹt thở.
Tim đập thình thịch không ngừng, như vọt tới tận cổ họng. Bỗng nhiên bầu không khí trở nên kỳ lạ, trên đỉnh đầu cô truyền đến một tràng cười sang sảng làm cho cô kinh hãi, xuýt chút nữa thì rơi mắt kính.
“Giản Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp nhau!”
Bị anh phát hiện, Giản Tiểu Bạch tự biết không thể tránh thoát, đành phải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô lên.
Thấy cô ngẩng lên ra sức trợn mắt nhìn anh, sự đắc ý và sung sướng trong đôi mắt của Mạc Tử Bắc hiện ra rõ ràng, có tiếng thở dài chẹp chẹp: “Không ngờ lại gặp lại nhanh như thế!” Ha ha, món nợ của chúng ta còn chưa tính đâu!
Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, Giản Tiểu Bạch quyết định không trả lời anh ta, đối với người “miệng chó không mọc được ngà voi”, cô cảm thấy tiếp tục im lặng là tốt nhất.
Thời tiết buổi sáng hôm nay thật nóng, cả người đầy mồ hôi lại bị nhốt bên trong thang máy nhỏ hẹp không một chút gió khiến cho mọi người hít thở không thông.
“Làm sao vậy? Thái độ cư xử với ân nhân cứu mạng chính là như thế này sao?” Mạc Tử Bắc nhìn vẻ mặt của cô giống như lên đoạn đầu đài, không khỏi muốn trêu đùa cô một chút.
Hôm qua trở về hại anh tắm dội nước lạnh nhiều lần mới ngăn được chính mình, sáng nay không ngờ lại gặp được cô, chỗ nào đó lại bị cô kích thích.
“Không muốn nói chuyện?” Mạc Tử Bắc tới gần cô, Giản Tiểu Bạch đi sang phía khác vẫn y như cũ không nhìn anh.
Ánh mắt Mạc Tử Bắc nhìn cô không chớp như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Nhìn bộ dạng bứt rứt không yên của Giản Tiểu Bạch, anh phì cười, đúng là một cô gái dễ thương.
“Muốn quỵt nợ sao?” Anh hỏi, giọng điệu châm chọc. Đêm qua trở về, anh suy nghĩ lại cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm cô, cô nhìn không giống loại con gái như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô, anh lại không nhịn được muốn tiến đến trêu đùa.
Giản Tiểu Bạch cảm thấy đôi mắt thâm thúy kia của Mạc Tử Bắc sâu như đêm tối, khiến cho thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô mồ hôi chảy ra càng nhiều.
“Ha ha!” Một tràng cười sang sảng vừa bật ra từ miệng anh. Anh cười thật suồng sã, cũng rất hào hứng. Chưa bao giờ Giản Tiểu Bạch thấy tiếng cười như vậy, dáng tươi cười này khiến lòng cô mất phương hướng.
Tiếng cười vừa dứt! Ánh mắt của Mạc Tử Bắc càng thêm thâm trầm, trong mắt bùng lên ngọn lửa, giống như muốn thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.
Giản Tiểu Bạch lơ đãng ngẩng lên thấy Mạc Tử Bắc đang nhìn mình, cô cảm thấy khuôn mặt bị ánh mắt nóng bỏng của anh ta nướng chín.
Giản Tiểu Bạch buồn rầu nhìn anh, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Không phải anh bị bệnh thần kinh đấy chứ?”
Mạc Tử Bắc nhướn mi: “Hình như em rất ghét tôi?”
“Không phải!” Giản Tiểu Bạch thề thốt phủ nhận sau đó thầm nói trong lòng “Không ghét anh mới là lạ!”
“Nhưng rõ ràng ánh mắt em hiện lên hai chữ khinh thường?” Giọng nói của Mạc Tử Bắc dường như chứa đầy ủy khuất khiến cho Giản Tiểu Bạch nửa cười nửa mếu.