Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Tử Bắc rất bất đắc dĩ nhún nhún vai, trên mặt không có một chút đồng cảm với bộ dạng của anh ta: “Nhân, đừng giả bộ đáng thương nữa! Mình còn không hiểu cậu sao, cho dù không nói đến năng lực vượt trội, nhưng mình không thể tiếp tục phí thời gian thêm nữa, cậu biết không. Cho cậu thời gian một tháng, chơi đùa vui vẻ đi, một tháng sau, bất luận cậu đồng ý hay không, mình vẫn phải rời khỏi công ty.”

Nói xong, Mạc Tử Bắc mỉm cười bước đi, ở đằng sau Doãn Đằng Nhân quàng quạc kêu to, không bận tâm đến hình tượng một chút nào: “Mạc, cậu có phải bạn thân mình không vậy, còn không cho người sống? A! Mạc, đừng đi! Trở về chúng ta thương lượng lại, tiền lương tăng gấp đôi, tiền thưởng tăng gấp đôi!”

Một tiếng cười sang sảng truyền đến, Mạc Tử Bắc đã đi rất xa.

Doãn Đằng Nhân đứng trước cửa quán bar ồn ào: “Mạc, thương lượng lần nữa đi mà!”

Mạc Tử Bắc chỉ mím môi cười, tiếp tục đi đến xe, thương lượng nữa thì thật sự anh sẽ chết già ở công ty của Doãn Đằng Nhân.

Trước mắt, ông Ôn có ý định sửa di chúc, anh đã sớm nghe được tin tức này từ chỗ Ôn Hướng Đình. Hôm qua anh tới Ôn thị là bởi vì Ôn Hướng Đình đến làm phiền mẹ anh. Trong mắt anh, người anh trai cùng cha khác mẹ kia chỉ là một kẻ cặn bã, vậy mà lại dám đe dọa mẹ anh, nếu anh thừa kế Ôn thị, nhất định hắn sẽ liều mạng ngăn cản.

Anh đến nói cho hắn biết, anh không cần Ôn thị, tất cả chả liên quan gì đến anh, nếu lại đến quấy rầy mẹ anh, anh sẽ không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì.

Bị ông già đá xuống, cũng là do hắn tự gieo gió gặt bão, không đáng để thông cảm! Để một người đàn ông vô dụng làm tổng giám đốc của Ôn thị, thì làm sao có thể dẫn dắt Ôn thị đến huy hoàng?

Ông già chịu tìm người khác chứng tỏ ông ta cũng chưa già đến mức hồ đồ, nhưng anh tuyệt đối không phải là người ông ta có thể tìm tới.

Về thân thế của anh, đã trở thành bí mật mà ai cũng biết, nhưng anh cảm thấy mọi thứ đều không can hệ tới mình, lúc trước ông Ôn cũng chỉ là coi anh là một trong vô số những đứa con của ông ta mà thôi, anh cũng chưa từng xem mình là người do ông ta sinh ra. Anh cũng sẽ không thừa nhận ông ta là ba của mình.

Trở về chỗ ở của mình, một cảm xúc trống trải hiện lên trong lòng, bỗng chốc anh cảm thấy mệt mỏi chết đi được, không biết con cừu nhỏ có cái miệng ác độc kia đang làm gì, nghĩ tới cô, máu trong cơ thể anh lại không nhịn được mà sôi trào, anh bắt đầu thấy hối hận vì lúc nãy chưa hưởng thụ ân huệ người đẹp Doãn Đằng Nhân mang đến.

Vào phòng tắm dội nước lạnh, anh nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, sau đó lại tắm dội nước lạnh, cuối cùng kết quả lại là một đêm mất ngủ, còn bị cảm!

Trời thì nóng, anh lại bị cảm, cơ thể vốn khỏe mạnh, cường tráng hơn trâu mà lại bị cảm, thật sự là mỉa mai.

Hôm sau, anh lê thân mình mệt mỏi đến văn phòng xử lý công việc, tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia lại phá lệ đi làm, tối hôm qua còn nói muốn xin nghỉ mà.

“Sao? Lương tâm thức tỉnh?” Giọng mũi của Mạc Tử Bắc rất nặng.

“Cậu bị cảm?” Doãn Đằng Nhân hỏi. Sau đó tiến đến lấy lòng: “Mạc, uống thuốc cảm cúm đi! Ha ha, chúng ta không thể thương lượng một chút hả!”

Mở tài liệu ra, Mạc Tử Bắc đạng bực mình vì bị bệnh ký vào giữa, ngay cả lông mày cũng lười nâng, “Không có đường thương lượng đâu, Nhân, nếu không nể mặt chúng ta là bạn tốt, mình có thể đã đi từ lâu rồi!”

“Mình biết, Mạc, cho tới nay mình vẫn rất cảm kích cậu, hiện tại mình thực sự rất cần cậu, đừng đi mà!” Nét mặt của Doãn Đằng Nhân quả thực là xỏ lá.

Mạc Tử Bắc vẫn không ngẩng mặt lên, bút ký lên tài liệu, “Ha ha! Kỳ nghỉ của cậu chỉ còn có một tháng, nhanh đi hưởng thụ cho tốt đi! Hết hạn là không còn giá trị gì đâu!”

“A! Mạc! Mạc yêu quý! Đừng nói như vậy mà! Chúng ta thương lượng một chút thôi!”

Doãn Đằng Nhân bày ra bộ dạng năn nỉ, cậu ta không muốn trở về làm tổng giám độc, trở về thành cu li, không có ngày thoát ra, những ngày ăn chơi đàng điếm có người đẹp làm bạn này khiến người ta lưu luyến.

Nhìn Mạc Tử Bắc ngay cả đầu cũng không nâng một chút, Doãn Đằng Nhân dứt khoát sáp đến, tay giữ cái bàn cầu xin: “Mạc, vậy thì suy nghĩ nữa đi! Người ta không xa được cậu!”

“Đừng bắt chước bộ dạng đàn bà đó đi, làm nũng đối với mình đã không có tác dụng đâu. Một chữ thôi! Đi!” Mạc Tử Bắc đã hạ quyết tâm.

“Đừng mà! Hu hu hu hu ~~~~~” Rõ ràng Doãn Đằng Nhân vẫn tiếp tục học bộ dạng đàn bà khóc lóc van xin , đáng tiếc Mạc Tử Bắc không cần xem cũng biết, chỉ là khóc không ra một giọt nước mắt.

Không nói gì!

Doãn Đằng Nhân ai oán liếc mắt nhìn Mạc Tử Bắc đang bị vùi giữa đồng giấy tờ, chu chu miệng, thấy anh thực sự đã hạ quyết tâm, lúc này mới đàng hoàng đứng dậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio