Về tới nhà trọ của mình, Giản Tiểu Bạch khóc suốt một đêm, đôi mắt cũng vì thế mà sưng lên. Sáng sớm hôm sau, Giản Tiểu Bạch phải đeo lại cái kính gọng đen, đôi mắt sưng như hai trái đào.
Mưa vẫn không nhanh không chậm rơi, đã hơn một ngày nhưng không có ý dừng lại. Nhiệt độ trong không khí cũng càng lúc càng hạ thấp.
Sáng sớm, Mạc Tử Bắc xin Doãn Đằng Nhân nghỉ phép một ngày, kết quả lại bị cái tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia nói: “Nghỉ phép một ngày phải ở lại thêm mười ngày!” Đi, anh đi! Đã đến lúc anh rời đi, công việc ngày hôm qua cũng đã làm xong. Từ trước tới nay, anh chỉ nói tới hiệu suất chứ không nói tới thời gian, anh cũng không bao giờ ngồi ở văn phòng cả một ngày hết, miễn là hoàn thành tốt, không trì hoãn công việc thì tất cả đều ok!
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Giản Tiểu Bạch, anh không khỏi đau lòng: “Đêm hôm qua em khóc!”
Anh im lặng thở dài, cô gái này thật đơn thuần, chỉ vì một con thỏ mà khóc đến sưng đỏ cả mắt, thật làm cho người ta không thể lý giải nổi mà! Đúng vậy! Anh đột nhiên cảm thấy, làm tổn thương cô thật có chút không đành lòng!
Giản Tiểu Bạch uể oải lắc đầu, không muốn nói chuyện. Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
Mạc Tử Bắc cũng không hỏi nhiều nữa, dứt khoái lái xe rời khỏi Dương Quang Quả Hương. Từ ban công tầng sáu nhà trọ, ánh mắt sâu sắc của Mai Thiếu Khanh nhìn chằm chằm chiếc xe dần biến mất, thở dài một hơi!
Anh không có tư cách có được Tiểu Bạch! Tiếng thở dài này là vì chính mình, cũng vì Giản Tiểu Bạch, chỉ mong tình cảm của Mạc Tử Bắc là xuất phát từ đáy lòng, nếu không, anh nhất định sẽ không đồng ý!
Ánh mắt Mai Thiếu Khanh hiện lên một tia lạnh lẽo. Một con ruồi đang bay qua bay lại, chưa kịp nhìn rõ nó như thế nào, vậy mà ‘phập’ một tiếng đã thấy nó bị cố định ở trên cửa, hung khí dĩ nhiên là dao giải phẫu cũng bị cố định ở trên đó nốt.
Mai Thiếu Khanh không dấu vết đi qua lấy dao phẫu thuật ra, con ruồi rơi xuống đất. Thổi chuôi dao sắc bén, lưỡi dao sáng loáng chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai dị thường. Cậu nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên nhưng trong mắt lại thâm sâu, lạnh lẽo khác thường.
Xe của Mạc Tử Bắc đang chờ ở dưới tòa building của tập đoàn Ôn thị.
Anh ở dưới tầng chờ Giản Tiểu Bạch. Lúc đầu thì không biết nên vào không, sau đó thì vẫn không vào.
Giản Tiểu Bạch đã vào trong nửa giờ nhưng chưa thấy đi ra, vì thế anh lấy điện thoại gọi cô, không ngờ lại không có ai nghe.
Không biết cái cô bé lơ mơ này có mang theo điện thoại bên người hay không đây, thật làm cho người ta lo lắng mà.
Lại lo lắng bất an đợi thêm vài phút, vẫn là không đợi nữa. Mạc Tử Bắc ngồi không yên, trong lòng cứ có một cảm giác bất an, anh muốn tự mình lên xem có chuyện gì xảy ra.
Giản Tiểu Bạch trình đơn xin nghỉ việc lên tầng , rồi đi đến phòng tài vụ lĩnh hơn một tháng tiền lương của mình, đang chuẩn bị đi thang máy xuống thì không ngờ lại gặp phải Ôn Hướng Đình.
Dường như cái tên đít vịt kia thường dùng thang máy nhân viên, còn thang máy VIP thì để không, thật đúng là.
Mà hắn lại chọn đúng thời gian thang máy có ít nhân viên ra ngoài nhất. Khi thang máy dừng lại, Giản Tiểu Bạch ấn vào nút tầng , Ôn Hướng Đình lại chọn tầng , nơi đó là địa bàn của hắn.
Hắn híp mắt lại nhìn Giản Tiểu Bạch không nói lời nào, miệng nở nụ cười đắm đuối (editor: kinh tởm thì có). Vì chiều ngày hôm qua bị Mạc Tử Bắc đánh nên hai mắt hiện tại đều tím rịm!
Giản Tiểu Bạch căng thẳng đẩy kính, tựa vào góc tường cách hắn rất xa.
Ôn Hướng Đình đi tới một bước, miệng nở nụ cười gian xảo, tham lam. Thang máy dừng ở tầng khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ôn Hướng Đình nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, cười rất tà mị. Hắn đưa mái tóc đen dài cuộn sóng của Giản Tiểu Bạch lên mũi ngửi, hưởng thụ một chút: “Rất thơm! Em Giản à, em đúng là một người phụ nữ cực phẩm!”