“Cô ấy sốt cao và mất nước dẫn tới hôn mê.
Chỉ cần hạ sốt là sẽ không sao.
Cậu đừng quá lo lắng.”
Vệ Lăng Phong tháo găng tay dùng một lần trên tay ra, nhìn Sầm Hoan sắc mặt tối đen đang hôn mê nằm trên giường bệnh viện, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó: “A Đông, ban nãy hình như tôi nghe thấy trong lúc hôn mê cô ấy gọi cậu đấy.”
Hoắc Đình Đông lạnh lùng nhìn sang, bĩu môi nói: “Cậu nghe lầm rồi.”
“Cô ấy gọi cậu nhỏ, không phải cậu à?”
“Bệnh tình của anh cả tôi đã cải thiện chưa?” Hoắc Đình Đông đột nhiên đổi chủ đề, dời sự chú ý của anh ta đi.
“Ồ, tôi nghe bác sĩ chủ trì của anh ấy nói tình trạng của anh gần đây tương đối ổn định rồi.
Thực ra bệnh tình của anh ấy là do quá lao lực, trong lòng lại có quá nhiều áp lực mà thành.
Nếu anh ấy điều chỉnh tốt tâm lý của mình và tích cực hợp tác điều trị thì bệnh tình của anh ấy chắc chắn sẽ cải thiện rất nhiều.”
Hoắc Đình Đông gật đầu, lại nói: “Cậu đi làm việc của mình đi.”
Vệ Lăng Phong quả thực cò những việc khác nữa, vì vậy anh ta nghe thế liền gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ đến xem.”
Anh ta nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Đình Đông nhìn Sầm Hoan đang hôn mê trên giường bệnh, hai má cô ửng hồng, đôi môi vì vết thương bên trong môi nên có hơi hơi sưng lên, nhuốm màu đỏ tươi, đỏ đến mức khiến người ta nhìn thấy mà kinh ngạc.
Đến chiều, nhận được điện thoại của quản lý Mị Sắc nói là giờ trả phòng nhưng vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì, lại không dám tùy tiện mở cửa nên mới bảo anh ta đi xem thử.
Kết quả, sau khi anh ta chạy đến nơi thì phát hiện Sầm Hoan đã sốt cao, hôn mê nhiều giờ rồi.
Nguyên nhân khiến cô sốt cao là do nhiệt độ trong phòng quá thấp.
Tối hôm qua anh vừa bước vào phòng đã bật điều hòa lên mức tối đa, lúc đi còn quên tắt, còn cô nhóc này vậy mà lại cũng không hề nhận ra.
Cứ như vậy cuộn mình ngủ suốt mười mấy tiếng, ngay cả mềm cũng không biết tự mình đắp nữa.
Hoặc có thể là cô cố tình không tắt điều hòa cũng không đắp chăn bông để giày vò bản thân.
Anh nhíu mày, nhớ tới chuyện tối hôm qua cô như phát điên mà bấu víu anh, vừa cắn vừa đánh, vẻ mặt tràn đầy cố chấp và ấm ức, cắn đến khi miệng đầy máu, vẫn muốn hôn anh, khiến anh nhớ tới những đứa trẻ không thể đòi được kẹo nên bắt đầu tùy hứng, nổi loạn, lì lợm.
Và điều khiến anh đau đầu nhất chính là trong đôi mắt cô thấm đẫm sự cuồng nhiệt dành cho anh.
Anh thở dài, xoa trán rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô.
Sắc trời tối dần, nhưng người trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoắc Đình Đông liếc mắt nhìn thời gian, đứng dậy lấy điện thoại di động đi đến bên cửa sổ, vừa định gọi về công ty, thì bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại di động không phải của anh.
Lần theo âm thanh để tìm nguồn phát ra nhạc chuông, lấy điện thoại trong túi xách của Sầm Hoan ra, trên màn hình hiển thị tên người gọi hiện ra từ “mẹ”.
Sau khi suy nghĩ, anh bắt máy.
“Chị, là em.”
“Đình Đông?” Hoắc Tịnh Văn ở đầu dây bên kia do sững sờ một lúc rồi mới lên tiếng, sau đó nói: “Tại sao chị gọi cho em mãi mà không gọi được? Chị còn định bảo em đi mua giúp chị một món quà tặng cho Hoan Hoan.”
“Mua quà?”
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật lần thứ của Hoan Hoan.
Mà này, tại sao em lại bắt máy điện thoại của con bé?”
“… Con bé đi chơi rồi, còn điện thoại di động để trên bàn ăn quên mang theo.” Hoắc Đình Đông biết bà ấy đang ở Thượng Hải, không muốn để bà ấy biết Sầm Hoan bị bệnh mà lo lắng nên anh kiếm cớ cho qua chuyện.
“Haiz, cô bé này cứ vô lo vô nghĩ, quên trước quên sau.
Chị sẽ mang quà từ đây về cho nó, em tay chị mua cho nó một cái bánh kem, phải là vị sầu riêng đấy nhé.”
“……Được.”.