Anh nghĩ, cô một buổi chiều không có ăn cái gì, sợ sẽ đói bụng.
Chung Tình cầm đồ anh mua ở trong lòng bàn tay, hơi kinh ngạc, đương nhiên cô không thể nào chủ động đi ăn, thật ra thì món ăn trong tiệm này, bọn họ có nghe nói qua, ăn rất ngon, chẳng qua là cô sợ dơ, sợ ăn tiêu chảy, cộng thêm từ nhỏ đến lớn vì bảo đảm mình sống thật khỏe, nên việc ăn uống cô vô cùng phòng bị.
Cho nên, cô nghe trong túi giấy tỏa ra mùi hương, nhưng chỉ nuốt một ngụm nước bọt, chưa ăn.
Cô hơi đói bụng.
Buổi trưa chỉ lo nói chuyện với chị hai, thức ăn cũng là không có ăn bao nhiêu, vốn đã rất hưng phấn, sau lại bị Dịch Giản bắt đi, cùng anh đi dạo phố không nói, còn dẫn tới phòng cà phê, hô mưa gọi gió giằng co một phen, thân thể đã sớm rất mệt mỏi.
Nếu không phải anh mua đồ ăn, cô còn không biết mình đã đói bụng.
Dịch Giản hết sức chuyên chú lái xe, Chung Tình nhìn anh một chút, sau đó nhẹ nhàng hạ mi mắt, cô nuốt một ngụm nước miếng, rất muốn ăn, tuy nhiên không dám ăn.
Cũng không biết có phải hay không là thức ăn dụ hoặc quá mức to lớn, bụng của cô càng ngày càng đói.
Mơ hồ cũng cảm thấy đau.
Chung Tình suy nghĩ một chút, sau đó liền mở túi giấy ra, cô nhìn bên trong một chút, là món điểm tâm nhỏ cô chưa từng thấy qua, kiểu dáng rất đẹp.
Cô vươn ngón tay ra, cầm một cái, nghiêng đầu, nhìn Dịch Giản, sau đó, hướng về phía Dịch Giản, khóe miệng hơi nâng lên: "Thiếu tướng... Ngài ăn một miếng đi."
Dịch Giản hơi cau mày, thân thể cũng run lên một cái, ngón tay tăng thêm lực.
Đáy lòng của anh đã sớm dậy sóng mãnh liệt, chẳng qua là trên mặt vẫn bình tĩnh không có gì.
Anh hời hợt liếc mắt nhìn Chung Tình.
Chung Tình rũ mắt, mới ý thức tới mình làm cái gì, cô cư nhiên chủ động giúp đàn ông ăn, giống như là tranh thủ tình cảm vậy, nịnh nọt... Thật là, vi phạm nguyên tắc.
Mặt của cô, không nhịn được hơi đỏ lên, theo bản năng muốn duỗi tay trở lại, Dịch Giản ngược lại cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái.