Edit + Beta: Hua, Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi
Lạc Ấn thấy yêu cầu của Hoàng Điểm Điểm hơi khó hiểu, là một người đàn ông trưởng thành, anh rất hiểu rõ nói “Ở bên nhau” sau đó giúp đối phương tắm rửa sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng anh không thể khẳng định ý tứ này của Hoàng Điểm Điểm. Có lẽ là do bây giờ cậu quá yếu đuối, mới cần người khác bầu bạn, có lẽ cậu … Lạc Ấn lộ ra một chút ý cười đắng chát, Điểm Điểm ngốc, anh nói muốn ở bên em không phải vì chuyện này. Anh nhanh chóng nhét khăn mặt vào tay Hoàng Điểm Điểm, “Vẫn chưa đến lúc, em yên tâm.” Nói xong vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, như là sợ nếu chậm một giây, toàn bộ phòng tuyến của ý chí sẽ tan vỡ.
Hoàng Điểm Điểm nâng chăn trải trên giường chui vào trong, a, sao không giống trong tưởng tượng chút nào. Được rồi, có lẽ Ấn Ấn còn cần một chút thời gian, dù sao sạn thi quan là cam kết cả đời đó, bây giờ mình vẫn nên tự tắm rửa thôi.
Tắm xong mới nhớ đến quần áo đã tiện tay ném bên ngoài, Hoàng Điểm Điểm đẩy cửa ra, “Ấn Ấn, em cần phải thay quần áo.” Bên kia đúng lúc vang lên tiếng mở cửa, là bạn cũng phòng Lạc Ấn – Hiểu Đông, vừa mới xong tiết buổi sáng trở về, “Mẹ kiếp!”Lạc Ấn còn chưa kịp nói gì, Hiểu Đông đã lách mình đi ra ngoài đánh lên cửa. Lạc Ấn nhìn thoáng qua tóc Hoàng Điểm Điểm vẫn còn đọng nước, sốt ruột cuống cuồng vội vàng đem áo ngủ và khăn tắm cho cậu choàng lên, “Mặc lên không sẽ cảm, anh lập tức quay lại.”
Hoàng Điểm Điểm đưa mắt nhìn theo Lạc Ấn, nghe Hiểu Đông ngoài cửa nói “Mẹ kiếp, giữa ban ngày, sung sức thế” rồi đủ thứ. Điểm Điểm tự mặc áo ngủ lên, nút thắt phía trước ảo ngủ, cậu không muốn buộc quá, như thế sẽ ma sát làm cho người không thoải mái, dứt khoát cứ mở như vậy ra lấy quần áo lắc lắc mái tóc đọng nước trên đầu.
Lão đại Lạc Ấn phí hết sức lực giải thích với Hiểu Đông, nhưng mà hiển nhiên trạng thái của đối phương có vẻ như không nghe lọt lời giải thích, mặt như gặp được đả kích cực kỳ lớn biểu hiện tâm trạng cao hứng, “Lạc đại thần, thật không ngờ cậu đây mắt to mày rậm, vậy mà lại là loại người này! Người bên trong còn chưa thành niên cậu đã … Chậc chậc chậc” ” …” Lạc Ấn rất mệt tâm, “Đứng đắt chút đi. Ký túc xá tớ trước mượn đến trưa, ra ngoài tự học đi tớ trả tiền cho.”
“Đến trưa là đủ?” Đối mặt với biểu cảm chế nhạo của Hiểu Đông, Lạc Ấn càng mệt tâm hơn, “Đừng nói ra ngoài, kính nhờ.”
Hiểu Đông cảm thấy dường như chuyện không hề đơn giản, gật gật đầu, “Yên tâm đi, hai người cứ tùy ý, đêm nay tôi cũng không về đâu, sẽ tìm phòng học suốt đêm.” Lạc Ấn vỗ vỗ vai cậu, đưa mắt nhìn người bạn tốt biết điều rời đi kia.
Vừa nghĩ tới trong kí túc xá còn có một Hoàng Điểm Điểm mới đi ra từ phòng tắm, Lạc Ấn hít sâu hai lần, ổn định tâm tình rồi mới đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt là áo ngủ đang mở của Hoàng Điểm Điểm, ánh mắt Lạc Ấn thoáng qua làn da non nớt như mới sinh, anh lại bắt đầu thấy cảm giác khô nóng quen thuộc. “Khụ”, Lạc Ấn đổi ánh mắt, “Sao không cài lại, có bị cảm không?”
“A, không phải đã nói thoa thuốc sao?” Hoàng Điểm Điểm nói.
Mặt Lạc Ấn càng đỏ hơn, đầu trầm trọng đến nhấc lên không nổi, lục tung cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy được nắm thuốc mỡ trên tay. “Cầm.”
Hoàng Điểm Điểm nhận lấy, bôi lên chèn lên vết thương nổi lên, ngón tay đụng phải điểm nhỏ hơi sưng lên, nhịn không được, “Hức” một tiếng… Lạc Ấn chưa kịp chuẩn bị, cứ như vậy đứng ngoài nhìn toàn bộ quá trình. Không ổn, không ổn, giữa ban ngày, anh có cảm giác rồi, anh thật đúng là cầm thú.