Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Lạc Ấn có chút hao tổn tâm trí, bản chất của anh là một nam thanh niên theo đuổi tình yêu đơn thuần, muốn từ từ đến với Hoàng Điểm Điểm, từ từ hun lửa, hai bên tình nguyện. Có nghĩ qua, cứ như vậy phá tan cái tầng chắn của Hoàng Điểm Điểm, tình hình cứ như vậy sẽ khiến cho người ta khó xử hơn. Đối mặt với ánh nhìn chằm chú của tộc trưởng gấu trúc đỏ công chính, Lạc Ấn cũng nhịn không được cảm thấy xấu hổ. Tộc trưởng không nói lời nào, Hoàng Điểm Điểm cũng có chút khẩn trương, nhưng trong thời điểm mấu chốt cậu vẫn bật mode gấu trúc đỏ nhỏ anh hùng để bản thân tự vệ, nắm chặt tay Lạc Ấn dường như truyền không ít động lực cho cậu, dũng cảm đứng ra dựa vào lý lẽ để biện luận: “Tộc trưởng, vẫn còn anh trai, bộ tộc chúng ra nhất định sẽ không suy tàn đâu. Hơn nữa chúng ta đã từ từ đứng vững trong xã hội nhân loại rồi, cho dù con không có đứa con nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tương lai hi vọng của tộc gấu trúc.”
Hoàng Đinh Đinh ở bên ngoài lau bàn đột nhiên hắt hơi một cái, Hiểu Đông trong tự học phòng sách cũng hắt hơi một cái.
“Cậu có muốn nói gì không?” Lạc Ấn bị tộc trưởng điểm danh. Thật ra khi đối mặt với tộc trưởng anh vẫn có chút xấu hổ, bởi vì trước đây bản thân đã làm ra đủ thứ chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ, khiến cho lúc gặp tộc trưởng gấu trúc đỏ Lạc Ấn rất là chột dạ. “Ây… tôi, chỉ có thể nói, tôi sẽ đối xử tốt với Điểm Điểm.” Những thứ khác, trong lúc nhất thời anh hình như không nhớ ra nổi cái gì nữa. Lần trước dẫn về là gấu trúc đỏ nhỏ lông xù đứa con yêu của ông, lần này lại là một người con trai trưởng thành, còn mang cậu về từ cửa hàng. Lạc Ấn bây giờ có chút choáng váng đầu óc không biết là vui hay sợ, nói chuyện cũng nói lắp không ngừng.
Hoàng Điểm Điểm đối với biểu hiện thụ sủng nhược kinh của anh cảm thấy vô cùng hài lòng, giơ tay ra vỗ vỗ đầu Lạc Ấn, cam kết “Em cũng sẽ đối xử tốt với anh.”
Lạc Ấn nuốt nuốt nước miếng, được rồi, cái loại đáng yêu này là chuyện gì đây.
Lạc Ấn cuối cùng cũng lý trí hơn, sau khi bị Hoàng Điểm Điểm “Hạ” phạm “Thượng”, vẫn chưa quên mục đích của bọn họ đến đây là thuyết phục tộc trưởng, vì vậy mở miệng nói: “Cái kia, tuy rằng không biết người thấy chuyện này thế nào, nhưng mà người cháu không có vấn đề gì cả. Cháu rất thích Điểm Điểm, như người thấy, em ấy cũng rất thích cháu, cháu hy vọng có thể ở bên cạnh em ấy sống với nhau thật lâu.”
“Nhưng mấy đứa sẽ không có đời sau, vẫn được sao?” Tộc trưởng liếc mắt nhìn anh.
Lạc Ấn vội bày tỏ thái độ chân chó, “Cháu không quan tâm đến chuyện này, bố mẹ của cháu rất tiến bộ.”
Tộc trưởng quan sát anh hồi lâu, hừ hừ một tiếng, “Đó là cậu. Chúng ta không giống nhau, chúng ta trên núi cũng rất giàu. Không có con không được. Điểm Điểm vẫn phải có thế hệ sau.”
Lạc Ấn cũng không phải là một người cực kỳ tốt. Sau khi anh chăm chú quan sát, phát hiện tộc trưởng rất nghiêm túc, cả người càng không tốt hơn.
Tộc trưởng cũng rất kiên quyết, ông vì để bộ tộc này tiếp tục phát triển đã hao tốn nhiều tâm sức như thế, số lượng thú con gấu trúc đỏ nhỏ đang giảm dần, trong cuộc sống sinh hoạt vẫn bị nhân loại uy hiếp. Để bộ tộc bọn phát triển, gấu trúc đỏ đang độ tuổi khỏe mạnh không sinh thú con gần như là không thể được làm.