Tôi lười biếng ôm gối dựa vào lòng người mẫu tiên sinh, vừa ngáp vừa xem truyền hình.
Người mẫu tiên sinh đang giúp tôi mát xa cổ.
Bởi vì luôn cúi đầu xem văn kiện, xương cổ của tôi bị lão hoá rất nhanh, nên thường xuyên đau, vì duy trì hình tượng tổng tài, tôi không quá bằng lòng việc lui tới những chỗ mát xa.Còn nếu mời người đấm bóp về nhà, thì tôi lại thấy không yên tâm.
Bây giờ đã có người mẫu tiên sinh giải quyết vấn đề này rồi,mỗi ngày anh ta sẽ giúp tôi mát xa cổ, dịu dàng chăm sóc, giống như một tri thức Anh quốc thời xưa vậy, đây cũng là điểm mà tôi thích ở anh.
“Hôm nay ăn món gì ở ngoài vậy?” Hình như người mẫu tiên sinh đã mát xa xong rồi, tâm tình rất tốt ôm lấy tôi, cằm còn đặt trên bả vai nữa.
Người mẫu tiên sinh rất thích hỏi chuyện hằng ngày của tôi, tỷ như chuyện vụn vặt mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi, ăn những thứ gì, mặt khác đôi khi anh ta cũng sẽ sắp xếp vài chuyện cho tôi, giống như phối quần áo chẳng hạn.Mặc dù hơi kì cục,nhưng nếu xét mấy hành động đó theo việc anh ta tận tậm đối với kim chủ,hơn nữa người ta lại không thấy khó chịu với mấy việc đó,thì dung túng mà nói cũng tốt lắm chứ.
Một kim chủ tốt ngoại trừ nhiều tiền thì phải nhân từ nữa mới được.
“Buổi sáng ăn cháo, giữa trưa ăn ở căn tin công ty, buổi tối ăn cùng đồng nghiệp mấy thứ.” Tôi trả lời một cách thờ ơ.
Người mẫu tiên sinh sán lại,hôn tôi một cái, lại hỏi: “Buổi tối có uống rượu không?”
“Uống một chút.” Tôi trả lời.
Nghe nói tửu lượng uống rượu của tôi không tốt, nên tôi cũng cố gắng hạn chế uống nhiều.
Người mẫu tiên sinh vừa tí toáy tay chân vừa hỏi tôi vài việc linh tinh không đáng kể.
Ban ngày vội vàng làm việc, buổi tối vẫn như cũ nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ, anh ta cũng thật khoẻ, thái độ cũng rất tốt.
Tôi nghĩ, có lần thấy trong phim có một nhân vật nữ chính vì ngoài ý muốn mà phải nâng cao tần suất sử dụng đại não quá mức, lại không ngờ đạt được rất nhiều kiến thức trên lí thuyết cùng với khả năng khống chế người khác, trong mắt liền sáng lên. [ chắc trong phim X-men trong một ngày không tới =)))))))))))) ]
“Lý…” Tôi mở miệng muốn gọi anh ta, trên thực tế thì trí nhớ siêu phàm của tôi chỉ có thể sử dụng trong lĩnh vực số học hay kinh doanh thôi, còn vấn đề nhớ tên thì vẫn làm cho tôi khổ não.
“Lý Thiệu Niên.” Người mẫu tiên sinh nhắc nhở tôi lần thứ ba mươi sáu, thuận tiền liền cắn lỗ tai tôi, chắc hẳn có hơi bất mãn.
“A… Lý Thiệu Niên.” Ta lặng lẽ lặp lại một lần, nghĩ trong đầu lần sau phải nhớ rõ mới được.
Tôi duỗi tay đè anh lại, đưa tay chỉ vào màn hình ti vi: ” Anh muốn thành như vậy không?”
Người mẫu tiên sinh liếm liếm bàn tay tôi, làm tôi thấy ngứa không chịu được.
Tôi rụt tay lại.
“Không muốn.”Người mẫu tiên sinh nhìn chằm chằm tôi, trong mắt đều là dục vọng nặng nề.
Anh ta lại tiến tới, lần này cố chấp hơn nhiều, một tay đè tay tôi lên trên đầu,tay còn lại thì cù lét làm tôi ngứa, tranh thủ lúc tô há miệng rồi đưa lưỡi mình vào.
Tôi thật sự đối với sự động dục không kiểm soát của người mẫu tiên sinh cũng rất tuỳ ý.
Nhưng là một người có ý chí kiên định,cho dù cuối cùng vẫn thở hổn hển dựa vào ngực anh ta,trong lòng vẫn âm thầm nghĩ cách: “Tại sao không muốn? Vậy anh muốn trở thành người thế nào? Nói cách khác thì anh muốn cái gì?”
Tôi muốn thăm dò anh ta một chút,xem anh ta có dã tâm gì hay không.
Trong mắt người mẫu tiên sinh hiện lên sự âm trầm,tôi lại càng hoảng sợ,bên ngoài không phản ứng,nhưng trong lòng đã điên cuồng gào thét: Tuyệt đối! Có! Dã tâm!
Tim tôi bồng thùng thùng hoẳng sợ.
Nhưng lúc sau âm thanh người mẫu tiên sinh truyền đến đầy gợi cảm.
Anh ta nói: “Tôi muốn làm em.”
…
Đây nhất định là nói dối, nói cho có lệ mà thôi.
Khi tôi còn đang mơ màng bị bế lên giường, thì vẫn một mực tin tưởng như thế.
Lý… A, người mẫu tiên sinh là một người có dã tâm.