Ngày hôm sau tôi phải chống lưng đi đến công ty.
“Tổng… Tổng tài chào buổi sáng!”
Nhìn thấy cô nàng thư kí hoảng hốt cất kính trang điểm đi, vẻ mặt hoảng sợ, tôi vốn muốn an ủi cô: Không sao, tôi cũng thích soi gương lắm, sẽ không trừ lương của cô đâu. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu như tôi nói rồi, có lẽ trong công ty sẽ phổ biến kiểu soi gương này mất, hơn nữa còn nói tổng tài cho phép, như vậy không tốt lắm.
“Ừ.” Tôi lãnh đạm lên tiếng, lúc đi vào thang máy, lỗ tai tôi đặc biệt thính, còn nghe được tiếng líu ríu của mấy cô thư kí:
“Má ơi làm em sợ muốn chết, tổng tài vừa rồi nhìn chằm chằm vào gương em,chỉ sợ em bị tổng tài xào lên thôi.”
“Tổng tài manh manh!”
“Tổng tài thật giống như nam chính trong tiểu thuyết hôm qua chị đọc! Đúng là lãnh khốc tổng tài: Kiều thê mang thai chạy trốn.”
“Cái gì vậy? Em còn thích tổng tài bá đạo ép buộc yêu.”
…
Càng ngày tôi càng không hiểu nổi suy nghĩ của mấy nữ sinh bây giờ, mới bé xíu đã nói chuyện không nên nói rồi, nói toàn từ ngữ thô tục thôi,còn nói gì mà manh manh, cái quỷ gì vậy chứ, nghe không hiểu gì cả.Còn có, người trẻ tuổi bây giờ không phải nên đọc những tác phẩm nổi tiếng trong nước với nước ngoài hay là xem phim gì đó sao?
Tôi thật bất đắc dĩ.
Đi ra thang máy, tôi lại nghe thấy mấy cô nàng đang bàn về hũ nữ gì đó.
Hũ nữ là gì vậy? Là suy nghĩ cổ hủ sao?
Con gái bây giờ sao lại không có chút tự tin nào hết vậy, còn tự đi hạ thấp bản thân mình như thế.
Tôi lại càng bất đắc dĩ.
“Tổng tài chào buổi sáng!” Cô nàng thư kí quay đầu lại nhìn tôi, trung khí mười phần mà gọi một tiếng, lại lén lén lút lút đóng trang web lại.
Tôi gật đầu với cô nàng, rồi đi.
“Tổng tài!” Cô nàng thư ký lại la lên một tiếng.
Tôi quay đầu lại nhìn.
Cô nàng có vẻ hơi xấu hổ, ngượng ngùng xoắn tay, im lặng cả buổi mới lên tiếng: “Hôm qua trên mạng tung tin…Nói Lý Thiệu Niên…Được bao nuôi..Trông tổng tài với anh ấy có vẻ như là bạn thân….Ngài biết cái này chưa…”
Ngày hôm qua?
Ồ, tôi lại càng thêm chột dạ, người mẫu tiên sinh đáng thương bị người ta tung tin đồn, trách không được lúc anh bắt gặp tôi với bạch trảm kê bác sĩ ở chung một chỗ thì tức giận.
“Tổng tài, có phải là thật không?” Trong lòng cô nàng thư ký sợ hãi nhìn tôi, trong mắt đều là hoảng loạn.
Tôi nghĩ cô nàng hẳn thích người mẫu tiên sinh rồi, bằng không cũng không dám mang theo lá gan mà hỏi tôi.
“Tôi hứa là sẽ không nói lung tung!” Cô nàng thư ký thề non hẹn biển.
Tôi do dự trong chốc lát,rồi gật đầu trước đôi mắt cầu mong của cô.
Cô nàng thư ký lập tức điên cuồng, cứ luôn miệng gọi má ơi, tôi nhíu mày, đang muốn nói rằng con gái thì phải rụt rè một tí chứ, cô nàng lại tịch mịch hỏi tôi: “Tổng tài,người bao nuôi Lý Thiệu Niên là người như thế nào thế? Có tiền không?”
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Tôi.”
“Có tiền giống như ngài sao?” Cô nàng thư ký mất mát: “Quả nhiên,trong nhà Lý Thiệu Niên nhất định là xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng là ba mẹ ngã bệnh, hu hu, Cho nên anh ấy mới bắt đắc dĩ mà đồng ý hu hu…”
Tôi: …
“Tên bao nuôi Lỹ Thiệu Niên ấy, hắn,hắn, hắn ta có đẹp trai không vậy?” Cô nàng thư ký vừa khóc vừa hỏi.
Tôi nghiêm trang nói: “Tôi.”
“Cũng giống ngài luôn sao?” Cô nàng thư ký vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi lả chã.
“Giống như ngài thì cũng tốt rồi hu hu hu, Lỹ Thiệu Niên…”
Tôi: …
“Người kia, rốt cuộc là ai vậy?”
Tôi thấy hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi.”
“Lại giống ngài nữa sao? Là một tổng tài? Huhuhu.” Hai mắt cô nàng đẫm nước mắt nói: “Hu hu, chỉ tiếc là ngài với Lý Thiệu Niên vừa nhìn là biết đều ở phía trên, nếu không ngài mà bao nuôi Lý Thiệu Niên thì tốt rồi, huhu. Tổng tài, thật xin lỗi, tôi đi WC khóc một chút, huhuhu.” Cô nàng thư ký chạy đi.
Tôi thật sự rất rất không thể nói rằng tôi chính là người nằm dưới.
Tôi trầm mặc một hồi, yên lặng vào văn phòng.