Phan Gia Hân run rẩy trợn to mắt che miệng lại như thể sợ Hà Doãn Hoa sẽ cắt lưỡi cô thật Trong lòng cô không cam lại không tin vào những gì xảy ra trước mặt mình
Tại sao trên đời này lại bất công như vậy? Con tiện nhân đó tại sao cái gì cũng có hết! Mọi thứ cô ta đều có!
Hết cướp đi người đàn ông mà cô vừa gặp đã yêu, bây giờ lại cướp luôn người " Cô Út " luôn luôn yêu thương cô!
Tại sao chứ?
Trên đời này tại sao lại bất công như vậy chứ? Những gì cô làm cô cố gắng để có được tại sao lại không thuộc về cô?
Phan Gia Hân không cam, đúng cô không cam! Những gì thuộc về cô sẽ mãi thuộc về cô! Hứa Doãn Hạ là cái thá gì mà dám cướp đi chứ!
Được thôi nếu những người luôn yêu thương cô lại không giúp cô, vậy chỉ còn cách chính cô sẽ tự giúp cô! Cô sẽ giành lại mọi thứ từ tay Hứa Doãn Hạ! Nhất định làm ả ta thua thảm hại Nhất định để ả ta chết không chỗ chôn!
Phan Gia Hân hai mắt đỏ ngầu hung ác, không nói lời nào bỏ về khách sạn
•••••
Phan Trấn Khắc thì lại ngơ ngác ngồi yên nơi đó không nói cũng không nhìn gì chỉ ngồi tại đó nhắm mắt lại
Thì ra mọi chuyện đều do ông làm sai! Ai cũng không có lỗi, những người ông hận từ lúc mới hiểu chuyện đến bây giờ ông đều không xem họ ra gì! Người lợi dụng được lợi dụng! Người có thể hãm hại thì hãm hại chỉ là ông chưa từng nghĩ tới thì ra tất cả mọi chuyện không phải họ sai mà chính ông đã sai! Sai một cách trầm trọng và mù quáng!
Nhưng ánh mắt Phan Trấn Khắc bổng hiện lên tia sắc bén nhẹ giọng nói
" Có hối hận cũng đã muộn! Nếu đã sai thì cứ mặc kệ sai dù sao đây là cuộc sống của ông! Những gì ông lựa chọn ông sẽ không vì thấy tội lỗi mà dừng lại mọi kế hoạch trong đầu mình " môi Phan Trấn Khắc khẽ câu lên! Cảm giác sai lầm hay tội lỗi lúc nãy đều biến mất thay vào đó chính là sự âm u của những kế hoạch toan tính độc ác
•••••
Hà Doãn Hoa hai tay nắm chặt đi vào khách sạn, Cố Minh Dương đi theo sau cũng không dám hó hé, ông biết vợ ông đang tức giận, vẫn nên im lặng sẽ tốt hơn
Vừa vào trong phòng, Hà Doãn Hoa hung hăng đập bàn cái " RẦM " lửa giận đùng đùng bùng phát vẫn chưa nguôi!
Bà nhất định không tha cho họ! Dám chửi con gái bà như vậy! Chết tiệt!
Cố Minh Dương khẽ đến ngồi gần bà, kéo tay bà lên xem, nhìn thấy bà nhịn đến hai tay nắm chặt rỉ máu, ông không khỏi đau lòng nói
" Đừng nóng giận! Hại thân mình! Chúng ta còn phải gặp bé cưng nữa! Không lẽ em muốn nắm tay con khi bàn tay em sần sùi vết máu sao? "
Ông cũng tức giận! Ông cũng thật muốn giết chết Phan Trấn Khắc, nhưng ông sẽ không ra tay, chết đối với ông ta quá dễ dàng! Ông muốn ông ta phải nếm trọn mùi vị đau đớn tận xương tủy vì tội lừa dối vợ ông lại xúc phạm con gái ông
Hà Doãn Hoa nhìn chồng bà, giống như cảm xúc nhẫn nhịn từng ấy năm qua bị vỡ mà nức nở khóc thành tiếng
" Huhuhu chồng ơihuhu Do em tại em hết Nếu lúc xưa em không đòi đến nước B, Hạ Hạ của chúng ta sẽ không bị người ta coi thường Huhu tại em hết huhu "
Đúng vậy! Nếu lúc xưa bà không vì nghe lời người ta đến thánh phố B chơi, thì sẽ không hại con mình bị lưu lạc bị người khác coi thường một đứa trẻ ngoan hiền như vậy mà tại bà mà nó phải ở với người khác cho dù họ có yêu thương Hứa Doãn Hạ như con ruột thì như thế nào? Bà vẫn đau lòng thôi bà đã bỏ phí hơn hai mươi năm qua
Cố Minh Dương nhẹ nhàng vỗ về an ủi vợ nói
" Không sao?không sao đâu mà "
" Bé cưng vẫn sống tốt có một gia đình tốt! Trách là trách anh không cẩn thận để người hại "
Năm xưa nếu ông dẫn theo nhiều người một chút là tốt rồi!
Nhìn Hà Doãn Hoa khóc, tim Cố Minh Dương thắt lại từng cơn, ông cũng không an ủi nữa để bà khóc khóc đến mệt ngủ mới ôm bà lên giường ngủ
Cố Minh Dương đi ra ngoài phòng khách đợi Cố Hoài Nam và Cố Hoài Thiên, chừng 20 phút sau, Cố Hoài Nam và Cố Hoài Thiên bước vào
" Ba! "
Cố Minh Dương gật đầu cái
Cố Hoài Nam mới hỏi
" Mẹ đâu? "
" Mẹ con mới ngủ! "
" Ngủ? " mới hơn mười giờ mà sao lại ngủ sớm như vậy? Cố Hoài Nam thắc mắc
Cố Minh Dương gật đầu nói
" Ba với mẹ con mới về, vừa về bà ấy khóc đến mệt mà ngủ luôn! "
Cố Hoài Thiên lúc này mới hỏi
" Mẹ ổn không? "
" Ổn! " Cố Minh Dương nói
Cố Hoài Thiên đi đến ngồi đối diện ba mình nói
" Ba xem cái này đi! " anh đưa hai tập văn kiện mà Hoắc Tư Danh đưa cho lúc nãy
Cố Minh Dương nhận, mở ra từng cái một
Vừa đọc câu đầu, mày ông nhíu chặt! Khí lạnh trên người tràn ra!
Năm đó do đau buồn mất con, nên ông không điều tra vụ cướp truy đuổi đó, thì ra có người cố ý nhắm tới vợ con ông sao? Càng đọc mày ông nhíu càng chặt lại
Đến mở cái thứ hai, môi ông khẽ nhếch lên!
Vốn không định chơi đùa với Phan Trấn Khắc sớm như vậy đâu nhưng giờ không muốn chơi cũng phải chơi
•••••
Còn 1k3 phiếu nữa hoy tròn 10k rồi mấy tình yêu cố lên! Boo cũng sẽ cố gắng viết chương mới tiếp nè!
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!