Hoắc Tư Danh mím chặt môi, hai mắt mở to ra, không tin vào mắt mình. Vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn chính xác là Hứa Doãn Hạ, hai tay anh run rẩy khụy gối xuống ôm chặt Hứa Doãn Hạ, cảm giác lúc đó lại ùa về. . . cảm giác lúc Hứa Doãn Hạ cứ nằm im trong vòng tay anh mà không phản ứng với anh.
Hoắc Tư Danh run rẩy hai tay càng ôm chặt Hứa Doãn Hạ, khẽ gọi. . .
" Vợ. . . vợ của anh. . . " tiếng gọi nho nhỏ, vì giọng lúc này đây đã nghẹn đến không nói thêm được gì nữa. Sự sợ hãi kèm theo hoảng loạn, làm Hoắc Tư Danh như thể già hơn vài tuổi, cứ ngồi đó ôm chặt Hứa Doãn Hạ, cái gì cũng không nói thành lời. Anh sợ. . . sợ đến run rẩy, dù có là một người tài giỏi vô tình ra sao thì chính anh cũng không thể nào kiềm nén xảm xúc lúc này. . . anh thật muốn giết người. . . giết cái người đã là vợ của anh như thế này. . .
Đàm Vĩnh Long vội chạy tới bên người Hứa Doãn Hạ , tay anh nắm chặt run rẩy, đi đến ngồi trái Hứa Doãn Hạ, lại bắt lấy cổ tay cô, hai mắt mở to mừng rỡ.
" Boss. . . chị dâu còn sống. " miễn sao còn sống sẽ có hy vọng. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hoắc Tư Danh hai mắt trừng lớn, nhưng sau đó môi khẽ câu lên ôm chặt lấy cô. . .
" Cảm ơn vợ. . . cảm ơn vợ. . . " còn sống. . . còn sống là tốt rồi. . . anh nhất định không để vợ xa anh nữa. . . tuyệt đối không bao giờ. . .
Đàm Vĩnh Long sau khi gọi điện báo cảnh sát xong lại gọi xe cấp cứu tới. Đi nhanh về phía trước vài bậc thang lại thấy Emleo đang run rẩy ngồi gần đó trốn, ánh mắt anh sắc bén khẽ nheo lại nhìn. . . Đàm Vĩnh Long đi tới hung hăng quát.
" Sao cô lại dám ra tay với chị dâu? "
" Tôi. . . tôi không có. . . " có đánh chết cô, cô cũng không thừa nhận. Cô quên mất, ở nước B giết người là ngồi tù, chứ không phải như ở SiLa, chán ghét ai cô cứ việc giết nó vì tội vô lễ. . . cô không muốn chết, dù có cho cô gì cô cũng không muốn chết.
Hoắc Tư Danh lúc này mới ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén nhìn Emleo đang ngồi bệch một góc, môi khẽ mấp máy, giọng nói rét lạnh của Hoắc Tư Danh khẽ vang lên dọa đám người HK xung quanh không khỏi run rẩy, phải nói. . . lần này Hoắc Tư Danh thật sự giận dữ rồi.
" Giết cô ta đi. " anh tuyệt đối, không bao giờ để lại đường sống cho những kẻ không biết ăn năng hối cải như cô ta, đặc biệt những kẻ luôn muốn hại Hứa Doãn Hạ. Dùng mạng chó của cô ta xem như bồi tội cho Hạ Hạ của anh cũng tốt.
Đàm Vĩnh Long không do dự, cầm súng lên đang định bắn thì đám người bên SiLa vội chạy tới.
" Dừng tay. "
" Các người đừng ỷ đông hiếp yếu. " Quản gia Oukit chở che cho Emleo nheo mắt nhìn Đàm Vĩnh Long.
Đàm Vĩnh Long còn chưa kịp nói, cũng không biết từ lúc nào mà Hoắc Tư Danh đã đi tới bên cạnh anh, lấy súng trong tay anh bắn thẳng vào chân Emleo, Emleo thét lên vang vọng khắp căn nhà hoang.
Quản gia Oukit vội ôm lấy Emleo, hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn Hoắc Tư Danh quát.
" Cậu làm cái gì vậy? Sao cậu dám. . . "
" Tại sao tôi không dám? " Hoắc Tư Danh nheo mắt nhìn chằm chằm quản gia Oukit, không đợi ông trả lời! Anh lại khẽ nói.
" Vợ tôi mà có mệnh hệ gì. . . cứ đợi công chúa Ellipsea Nissan của các người bị chôn cùng SiLa nữ đế của các người đi. "
Giọng điệu lạnh lẽo, giống như một luồng băng bay ngang qua, khiến người nghe, nghe thấy không khỏi rùng mình một cái.
Quản gia Oukit mím môi chặt, nhìn hai tên vệ sĩ kế bên, vệ sĩ hiểu ý định đi xuống lại cứng đờ người ở đó khi nhìn thấy Hứa Doãn Hạ đang được sơ cứu, khẽ đến bên quản gia Oukit nói. Quản gia Oukit khẽ nhíu mày lại, đỡ Emleo đi, lúc này Emleo không dám khóc rống càng không dám la lên. Cô sợ. . . sợ bị chôn giống như Hoắc Tư Danh nói.
Sự sợ hãi của Emleo, khiến quản gia Oukit không khỏi giật mình, ông không tin những gì mà mấy vệ sĩ suy đoán nhưng nhìn vào Emleo. . . ông lại cảm thấy họ nói đúng. . .
Nếu không có lửa làm sao có khói . . . huống chi Hoắc Tư Danh gì đó mà nữ hoàng dặn phải nịnh nọt anh ta cũng lại giận dữ như vậy. . .