Hoắc Tư Danh sau khi kiềm chế được cảm xúc của anh rồi đứng dậy đi nhanh xuống phòng khách bên dưới.
Gương mặt nức nở lúc nãy đã hoàn toàn được thay đổi thành gương mặt lạnh băng như mọi khi, không còn một tia cảm xúc gì ngoài con ngươi sâu không thấu được kia.
Bước vào phòng, Phó Hà Phương gương mặt đờ đẫn nhìn không cảm xúc gì, hai mắt lộ vẻ mệt mỏi, sau khi anh tỉnh dậy thì không ngủ nữa mà đợi Hoắc Tư Danh, bản thân Phó Hà Phương thấy có lỗi nhiều hơn ai hết nhớ những câu Hoắc Tư Danh nói.
" Cậu chăm sóc cho Hạ Hạ giúp tôi nha. "
" Cứ bay chầm chậm đừng gấp rút, cô ấy dạo này hay nôn nếu có nôn cậu lấy ô mai tôi chuẩn bị sẵn cho cô ấy ăn đi, rồi sữa cho bà bầu dạng hộp cũng bỏ sẵn trong túi luôn, nên cậu nhớ đấy đừng quên. "
"... " và những câu dặn dò khác.
Vô số câu nói, vô số câu nhờ vả, mà giờ đây chính anh lại không làm gì được cho cô... hai mắt Phó Hà Phương khẽ nhắm chặt... tại sao người mất tích là anh đi sao lại là Hứa Doãn Hạ...
Đang miên man suy nghĩ, Hoắc Tư Danh bước vào nhìn Phó Hà Phương và Phó Hà Phương cũng nhìn Hoắc Tư Danh, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Phó Hà Phương nói.
" Xin lỗi... " Anh biết một câu xin lỗi của anh hiện tại không giúp ít gì cho Hoắc Tư Danh nhưng anh không thể không xin lỗi... cũng như ngoài câu đó ra anh cũng không biết nói gì cho đúng...
Hoắc Tư Danh làm như không nghe câu xin lỗi của Phó Hà Phương khẽ nói.
" Cậu có thấy mệt hay gì không? "
Không đợi Phó Hà Phương nói, Hoắc Tư Danh liền nói tiếp.
" Cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi, nào khỏe rồi nói chuyện. " Hoắc Tư Danh nói xong định xoay người rời đi thì Phó Hà Phương liền gọi lại.
" Tư Danh... "
Nhìn Hoắc Tư Danh vẫn chưa rời đi, Phó Hà Phương lại nói.
" Đừng bỏ cuộc, chị dâu nhỏ rất thông minh, chúng tôi còn sống đều nhờ chị ấy... nên... nên cậu đừng bỏ cuộc... "
" Hết rồi? " Hoắc Tư Danh lạnh nhạt hỏi.
" Cậu... " Phó Hà Phuong định nói gì đó thì nhìn ra ánh mắt ngăn lại của Aron, chính anh im miệng lại nói.
" Cậu đừng cố quá sức... "
Hoắc Tư Danh bỏ lại câu " Ừ " sau đó rời đi.
Phó Hà Phương nhìn bóng dáng tịch mịch của Hoắc Tư Danh, chính anh không kiềm được mà nắm chặt tay lại... anh không muốn thấy bóng dáng cô đơn này của Hoắc Tư Danh... một chút cũng không...
- ------------------------------
12/20 chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!