Một ngày trước.
" Các cậu để máy bay ở chế độ tự lái nhé... sau đó chúng ta sẽ nhảy xuống ngay, phải tận dụng điểm mù của khói mà nhảy xuống, chúng ta không có lựa chọn nào khác đâu. "
Nhìn ai cũng im lặng, Hứa Doãn Hạ lại nói.
" Hiện tại, chúng ta không có thời gian để suy nghĩ, chỉ cần có cơ hội chúng ta nhất định sẽ sống sót trở về... các cậu phải nhớ... không được bỏ cuộc... "
Sau đó chiếc máy bay phát ra tiếng nổ lớn " Bùm bùm bùm. " Hứa Doãn Hạ trong lòng cũng lộp bộp sợ hãi nhưng... cô không thể yếu đuối được muốn sống thì phải nhảy, chỉ có cách đó cô mới có thể Cập nhật nhanh tại medoctruyenchu.net nhé sống sót mà về lại bên cạnh Hoắc Tư Danh.
Hứa Doãn Hạ không nghĩ nhiều, vận dụng trời đang nhiều mây cùng với khói tạo ra điểm mù mà nhảy xuống không suy nghĩ, những người khác cũng nhảy...
Chính là ông trời không thương xót cho cô...
Bản thân cô đang mang thai lại nhét đầy đồ ăn cùng với vũ khí khắp người nên rất nặng mà dù lại không bung ra được, khi bị gió thổi đi chính cô tự nhìn xung quanh đã không thấy bất kỳ ai, bản thân thật rất sợ hãi nhưng cô không thể bỏ cuộc, cố nhớ những gì bản thân đã thấy và học được trên ti vi mà vận dụng...
Cuối cùng dù cũng bung ra... nhưng gió rất mạnh cô chỉ biết đi theo hướng gió...
Đi mãi và đi mãi không biết bao xa, khi cô tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây.
Hứa Doãn Hạ tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô cố gắng thở để bình tĩnh lại, sau đó chính mình lại đặt tay lên bụng... không sao... cô không có cảm giác đau... bảo bảo vẫn ổn. Nghĩ tới như vậy môi Hứa Doãn Hạ khẽ câu lên vui sướng nhưng...
Niềm vui sướng đó không được bao lâu thì cô lại phải cứng họng, hai mắt trừng to mà nhìn trái nhìn phải...
Đây là đâu?
Không phải đất liền...
Cô đang nằm trên đất cát rất mềm và mịn... cách cô tầm 3 mét là biển... có nghĩa là cô rớt xuống biển... nhờ những cái áo khoác phao có nên cô mới nổi lên bị gió cuốn đi...
OMG ông trời thật tốt mà nhờ cô mặc hết những chiếc áo khoác mình có...
Hứa Doãn Hạ lếch thân mình bẩn hề hề mà nhẹ nhàng lại cẩn thận đi nhanh vào trong...
Đây ngoài biển và một ít cây rừng ra thì không thấy gì... cô chưa từng thấy đảo này...
Vừa đi Hứa Doãn Hạ cố suy nghĩ những gì bản thân xem được trên ti vi bỗng dưng cô dừng lại... môi khẽ câu lên vui sướng nhớ ra gì đó.
- -----------------------------------------
19/20 chương.
Có phiếu điểm danh thì nhớ thả phiếu cho Boo nhé!
Trời đang mưa, rất là tooooo, và Boo không thể ngồi ôm lap gõ được lúc trời mưa... khi nào mưa nhẹ nhàng hơn thì sẽ tranh thủ thời gian mà viết tiếp đoạn dang dở nhé.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!