" Cậu muốn đi đâu? " Hoắc Tư Danh nheo mắt nguy hiểm nhìn bóng lưng của Từ Hạnh Ngôn, giọng nói khàn khàn vang lên.
Từ Hạnh Ngôn không khỏi giật mình run rẩy một cái, anh có cảm giác cả người như lọt vào hầm băng đâu đó, " khụ " một tiếng xoay người lại, môi anh khẽ câu lên định cười, chính là còn chưa kịp cười lại thu ngay gương mặt tươi tắn mà nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, khẽ nói.
" Cậu đã tỉnh. " đúng là liều thuốc này hiệu quả thật nhưng tác dụng phụ cũng kinh khủng thật.
Hoắc Tư Danh cố chống thân thể vô lực của anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm Từ Hạnh Ngôn, mắt anh nheo lại nhìn từ trên cho đến dưới một lượt, đến bàn tay đang cầm điện thoại thì dừng lại.
Hoắc Tư Danh không nhanh không chậm nói.
" Cậu còn chưa trả lời tôi, cậu định đi đâu? "
Từ Hạnh Ngôn vội vàng nói.
" Tôi có đi đâu đâu. " Đàm Vĩnh Long, anh đang ở đâu mau xuống đây cứu em, em sắp bị đông cứng rồi.
Trong lòng Từ Hạnh Ngôn không khỏi kêu gào, anh quên mất một chuyện, thằng bạn thân của anh, Hoắc Tư Danh là một hủ giấm vạn năm, mà anh lại đi nói đem hình bụng nhỏ của Hạ Hạ cho người khác nhìn... anh chết chắc rồi aaaaaa. Long ơi mau đến cứu emmm.
Hoắc Tư Danh không bỏ qua cho Từ Hạnh Ngôn hỏi.
" Cậu muốn đem hình bụng nhỏ của Hạ Hạ đi cho người khác xem? "
" A, đâu có. " anh chỉ có nói đùa thôi có được không, chỉ muốn kích động Hoắc Tư Danh thôi.
" Hình đâu? "
" A... a... hình hình ở trên căn cứ để tôi... tôi đi lấy... " chạy là thượng sách. Từ Hạnh Ngôn vừa dứt câu đang định rời đi thì Hoắc Tư Danh liền nói.
" Tôi đã cho cậu đi? "
" A...? " Từ Hạnh Ngôn bước chân dừng lại, co rúm khóe miệng.
Hoắc Tư Danh nhìn như không nhìn Từ Hạnh Ngôn hỏi.
" Tôi hôn mê bao lâu rồi. " anh nhu nhu thái dương nhớ về giọng nói nức nở của Hứa Doãn Hạ, mày khẽ nhíu chặt.
Trong lòng không khỏi tự hỏi " Không biết Hạ Hạ có sao không? "
Từ Hạnh Ngôn trong lòng thấp thỏm vì sợ Hoắc Tư Danh nhắc đến chuyện hình bụng nhỏ của Hứa Doãn Hạ nữa nên vội vàng đáp.
" Cậu hôn mê gần 2 ngày. "
Hoắc Tư Danh nhíu mày như nhớ ra gì đó nói tiếp.
" Tên đó! Giết chưa? "
" A, rồi. "
Hoắc Tư Danh cúi đầu xuống trầm tư, lần này hành động của bà Nữ Hoàng giả đó rất nhiều sơ hở, chỉ tại anh không nghĩ đến chuyện dao đó có bôi thuốc mê, mặc dù không tổn hại gì nhưng vừa nhìn đủ biết bà ta đang định làm gì đó trong lúc anh mê mang, cũng may mắn anh có chuyện bị từ trước.
Ngẩng đầu lên, Hoắc Tư Danh lại hỏi.
" Sao cậu không tiêm thuốc kích tôi tỉnh? " anh vẫn luôn thắc mắc, Từ Hạnh Ngôn có thể pha loãng thành phần thuốc mê trong cơ thể anh bằng thuốc khác mà sao lại cứ nhất định phải đợi tới giờ.
Từ Hạnh Ngôn nhíu mày lại nói.
" Vô dụng, cậu tỉnh không phải nhờ thuốc hay tác dụng của thuốc mê hết trong cơ thể cậu mà là nhờ Hạ Hạ. "
Hoắc Tư Danh nghi hoặc nhìn chằm chằm Từ Hạnh Ngôn.
" Ý tứ của cậu là...? "