Bị Hoắc Tư Danh hung hăng ăn thịt không hề biết kiềm chế suốt mấy tiếng liền, sau đó lại bị anh đùa giỡn một trận làm cô tức tối ăn no mới ngủ.
Giấc ngủ của cô rất sâu, nói chính xác là lúc nào cũng rất sâu nhưng hôm nay là sâu hơn mọi ngày một chút vì quá mệt mỏi.
Tầm nửa đêm, Hoắc Tư Danh nhìn nhìn đồng hồ, buông công việc trên tay xuống, anh đi ra khỏi thư phòng mà đi thẳng xuống bếp.
Hoắc Tư Danh một bộ dáng cực kỳ chuẩn chạc, nghiêm túc mặc chiếc tạp dề màu hồng của Hứa Doãn Hạ, anh mở tủ lạnh, lấy thịt bầm và tôm khô ra rã đông, sau lấy lại lấy thêm một củ cà rốt nhỏ ra sắc.
Anh cẩn thận cắt củ cà rốt ra từng miếng nhỏ, sau đấy lại tự tay cắt thành sợi, thịt và tôm sau khi rã đông, anh bỏ ngay vào nồi, cùng với cà rốt thái sợi, lại thêm muối đường bột ngọt vào nêm nếm vừa ăn đảo qua đảo lại, anh tắt bếp.
Đi sang nồi cơm điện anh vừa bắt lên nấu cháo, mở ra nhìn cháo thơm ngon, anh không chần chừ đổ hết một dĩa vừa xào xong vào nồi cháo, anh lại bắt nồi lên để chế độ nấu một lần nữa. Chín, thử một muỗng nhỏ, thấy vừa ăn. Đổ vào một tô to.
Anh lười rửa chén, nên sử dụng tô to ăn chung với Hứa Doãn Hạ luôn cho tiện, không tốn quá nhiều thời gian, cũng như chén dĩa.
Lại nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười một giờ khuya, Hoắc Tư Danh một tay bưng tô cháo, một tay có ly sữa nóng, còn có một chai nước ngọt được anh nhét vào trong túi quần, đi thẳng lên phòng ngủ.
Vừa mở cửa, hình ảnh đẹp mê ly khiến anh không thể nào thoát khỏi mỗi lần ngủ dậy lại xuất hiện, anh đóng cửa, đặt thành phẩm của bản thân làm xuống, đi đến ngồi bên mép giường, nhìn người yêu ngủ say đến mặt mày đỏ ửng lên, Hoắc Tư Danh cúi xuống, hôn nhẹ lên cánh môi mọng nước của cô.
Hôn xong, Hoắc Tư Danh tươi cười khẽ nói.
" Thật ngọt... "
Chính là còn chưa nói được bao lâu, hai mắt nhắm chặt của Hứa Doãn Hạ khẽ lim dim mở ra.
Hoắc Tư Danh xoa xoa đầu của cô nói.
" Tỉnh? " không đợi cô trả lời, anh cẩn thận ôm cô lên, để cô ngồi lên đùi anh, đầu tựa vào vai anh, Hoắc Tư Danh hôn hôn trán Hứa Doãn Hạ mới hỏi.
" Đói chưa? "
Hứa Doãn Hạ vừa ngủ dậy thật ngoan ngoãn mà gật đầu, Hoắc Tư Danh nhếch mép, ôm cô đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Hứa Doãn Hạ một câu cũng không hé, cứ ngoan ngoãn nằm im, mãi một lúc lâu mới nói.
" Anh thật sự để hai đứa nó sang nội? "
Hoắc Tư Danh vừa mặc đồ cho cô vừa gật đầu nói.
" Ừ! Thi thoảng cũng phải để bọn nó sang nội. "
" Thi thoảng " Hứa Doãn Hạ nhíu mày, nghiền ngẫm hai từ " Thi Thoảng " của Hoắc Tư Danh.
Rốt cuộc là thi thoảng hay dường như cứ cách vài ba ngày lại đưa hai nhóc con sang nội đây, nhưng cô không nói gì, cô chỉ im lặng để Hoắc Tư Danh ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Ngồi trên đùi Hoắc Tư Danh, Hứa Doãn Hạ vẫn như mọi khi được Hoắc Tư Danh đút từng muỗng một, vừa ăn vài ngụm, Hứa Doãn Hạ nhíu nhíu mày lại hỏi.
" Anh tự làm? "
Hoắc Tư Danh gật nhẹ đầu.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi.
" Ai đâu lại xào đồ ăn rồi bỏ vào nồi cháo! " miệng thì nói như vậy, nhưng ăn thì vẫn cứ ăn.
Hoắc Tư Danh không xấu hổ nói.
" Phát minh mới! "
Hứa Doãn Hạ bật cười.
" Anh cũng ăn đi. "
" Đợi vợ ăn xong anh ăn phần thừa! "
" Như vậy làm sao được, anh một muỗng em một muỗng. " cho dù Hoắc Tư Danh thường xuyên ăn như vậy nhưng... tự nhiên ăn phần thừa của cô... cũng làm cô khó chịu.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, đem một muỗng ăn, lại đút một muỗng cho cô, cứ như vậy một tô cháo to nhanh chóng hết.
Hứa Doãn Hạ ăn no, thoải mái dựa vào lồng ngực rắn chặt của Hoắc Tư Danh nhẹ giọng nói.
" Chồng ơi. "
" Hử? "
" Chồng ơi. "
" Sao thế? " cúi đầu nhìn người trong ngực hỏi.
Hứa Doãn Hạ nắm chặt tay anh lên, hôn lên ngón tay thon dài to lớn của anh, lại nhìn chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, trong lòng hạnh phúc không thôi, cô không xấu hổ nói.
" Cũng may đêm đó gặp được anh... "
Hoắc Tư Danh cười, nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của cô.
" Cũng không biết ai ăn xong định chạy. "
" Haha... nhưng mà chúng ta rất hạnh phúc. "
Hoắc Tư Danh như được ăn đường, không chần chừ cũng ngọt ngào đáp.
" Hạnh phúc của anh chính là em. "