Hứa Doãn Hạ vừa lên phòng được vài phút, thì bụng tự dưng lại truyền đến cơn đau nhói.
Từng cơn lại từng cơn, Hứa Doãn Hạ đau đến run rẩy, đến khi vào nhà vệ sinh. Hứa Doãn Hạ co rút khóe miệng nhìn chằm chằm vào vết máu kia.
Chết tiệt! Vì lí do gì sớm không đến trễ không đến lại đến ngay lúc này! Có chuẩn bị đồ dự phòng đâu!
Bình thường két đèn đỏ sẽ không đau đến vậy nhưng lúc này một phần đau là do lúc trước bị tổn thương. Đợi qua một hai tháng sẽ bình thường lại. Bác sĩ có bảo vậy ( Boo chém đó haha.) nhưng cơn đau điếng khiến Hứa Doãn Hạ run rẩy đến lợi hại kia cũng đúng thật là khó khăn.
Hứa Doãn Hạ nặng nề đi ra ngoài hé cửa phòng, lú đầu ra, bên ngoài gồm có Trần Lập và 2 trợ lý nữ nữa!
Hứa Doãn Hạ vừa mở cửa, cả ba đều ngẩng đầu nhìn, Hứa Doãn Hạ nhẹ giọng kiềm chế run rẩy trong giọng nói mà gọi trợ lý kia vào.
" Minh Minh, vào đây chị bảo này! " xưng chị chứ thật ra Hứa Doãn Hạ không lớn hơn họ bao nhiêu đâu! Cô cũng mới gần hai mươi hai thôi, còn mấy người kia hai mươi hai mốt.
Trợ lý tên Minh Minh kia vừa vào, nhìn thấy sắc mặt Hứa Doãn Hạ tái nhợt vội đỡ hỏi.
" Chị bị làm sao vậy? Cần đi bệnh viện không? "
" Haha! Em chạy đi tiệm tạp hóa mua hộ chị BVS " Hứa Doãn Hạ cười nói, nhưng hơi ngại ngùng khi nhờ người khác nên cô đọc tắt.
Minh Minh không hiểu đứng đó hỏi.
" Mua gì chị? "
Hứa Doãn Hạ nhíu chặt mày kề sát tai Minh Minh nói.
Minh Minh mới tủm tỉm cười chạy đi. Một lúc về đem bọc đen vào phòng Hứa Doãn Hạ.
Trần Lập nhìn chằm chằm bọc màu đen đó, mày anh nhíu chặt lại. Rốt cuộc có chuyện gì anh không biết!
Anh vội lấy điện thoại ra bấm: " Boss! Hứa Tổng mặt tái nhợt. "
Hoắc Tư Danh hơi nhíu mày khi chuông điện thoại cứ réo mãi. Cầm lên đọc, hai mày nhíu chặt thêm. Vội vàng ngồi dậy bước ra ngoài.
" Thư Ký Đàm đi ra Doãn Hạ cùng tôi. "
" Vâng. " Thư Ký Đàm tuy không biết đi đến đó làm gì nhưng anh vẫn đi theo sau.
Mặc khác Hoắc Tư Danh vừa đi vừa cầm điện thoại lên gọi.
Hứa Doãn Hạ đang nằm trên bàn thì chuông điện thoại reo.
" Alo. "
" Em bệnh sao? " Hoắc Tư Danh vội vàng nói. Giọng không giấu được sự lo lắng.
" Không sao hết! " Hứa Doãn Hạ khụ khụ vài tiếng vội nói.
" Ừ! " Hoắc Tư Danh nhíu mày! Ừ một tiếng nhưng không giấu được sự giận dữ.
Hứa Doãn Hạ định nói tiếp thì " Tút Tút Tút. " Cô há hốc mồm! Lại giận dỗi chuyện gì nữa đây.
Hơn 20 phút sau, chạy nhanh hết mức có thể Hoắc Tư Danh sát khí đùng đùng đi lên tầng trên, Đám nhân viên vốn muốn chào hỏi cũng không dám đến gần.
Hoắc Tư Danh bước thẳng lên phòng Hứa Doãn Hạ, không báo một tiếng nào mở cửa ra.
Hứa Doãn Hạ đang nằm cheo veo trên bàn, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hoắc Tư Danh đang đi tới, không tự chủ cô vội lui về sau.
Hoắc Tư Danh đi tới, mắt giận đến đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ, trong lòng thầm nói " mặt mày thì tái nhợt thế mà dám nói không sao! "
" Tư...tư Danh... " Hứa Doãn Hạ run rẩy gọi một tiếng.
Hoắc Tư Danh không nói gì đứng trước mặt Hứa Doãn Hạ nhìn chằm chằm.
" Ch.... Chồng... " Hứa Doãn Hạ cảm thấy áp lực khi bị Hoắc Tư Danh nhìn mà không nói.
Hoắc Tư Danh bị tiếng gọi " Chồng " kia của Hứa Doãn Hạ mà cơn giận bùng cháy trong lòng cứ như bị dập tắt đi.
Nhíu mày nhìn Hứa Doãn Hạ nói.
" Rốt cuộc em tính giấu tôi khi nào? " Hoắc Tư Danh thật sự giận! Hứa Doãn Hạ khó chịu sao không nói với anh, để anh từ người khác biết được tình trạng cô, anh thật khó chịu.
" Em có bị gì đâu! " Hứa Doãn Hạ bĩu môi nói.
" Xạo! Ngồi dậy! " Hoắc Tư Danh quát lớn,
Hứa Doãn Hạ ấm ức rưng rưng nước mắt nhìn Hoắc Tư Danh, cô rất là đau vừa mới dịu đi Hoắc Tư Danh lại quát cô làm cô đã quên đau thành nhớ!
Hoắc Tư Danh giật mình nhìn Hứa Doãn Hạ khóc! Chết tiệt!
Anh vội vàng đi tới, nhé nhàng ôm Hứa Doãn Hạ vỗ về.
" Nín nín! "
" Anh sai rồi! Anh không nên quát lớn! "
" Ngoan nào bé cưng! "
Hoắc Tư Danh ôm Hứa Doãn Hạ một lúc lâu, Hứa Doãn Hạ rốt cuộc cũng nín nhưng gương mặt và đôi mắt đỏ ứng.
" Sao? Bị làm sao? "
Hứa Doãn Hạ xoay mặt đi, không thèm nói chuyện.
" Vợ không nói, anh lo lắm co biết không? " Hoắc Tư Danh nhẹ giọng nói, lại năng cằm Hứa Doãn Hạ xoay lại.
" Nhìn anh nè! "
Hứa Doãn Hạ nhìn. Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đỏ ửng còn ngập nước của cô nói.
" Đau ở đâu sao?
Hứa Doãn Hạ đỏ mặt vùi vào lòng Hoắc Tư Danh nhẹ nói nhỏ.
" Đau bụng... "
Hử? Hoắc Tư Danh không hiểu lại nhìn Hứa Doãn Hạ, Hứa Doãn Hạ mặt càng đỏ hơn mới nói.
" Kẹt đèn đỏ! " Giọng nói nỉ non nhỏ hết mức có thể.
" Bùng " Hoắc Tư Danh đầu óc nổ tung cái hiểu cái không hiểu! Chỉ nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ. Cái gì anh cũng không nói được.
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Hoắc Tư Danh, cô co rút khóe miệng! Hoắc Tư Danh không biết gì hết sao?
" Anh không biết? "
" Haha... " Hoắc Tư Danh cười khổ cái.
" Ngày con gái! Mỗi tháng một lần. " Hứa Doãn Hạ chòm dậy, Hoắc Tư Danh vội ôm lấy eo cô, Hứa Doãn Hạ kè sát tai Hoắc Tư Danh nói.
Rốt cuộc gương mặt ngơ ngác của Hoắc Tư Danh cũng có biểu hiện. Anh nhìn Hứa Doãn Hạ nói.
" Đi về thôi! " không đợi cô chịu hay không anh ôm cô ra ngoài về nhà!
Hứa Doãn Hạ không khỏi cười to, Hoắc Tư Danh đâu phải cái gì cũng biết! Haha
Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo nha!