Từ ngày Ken và Cố Hoài Nam gặp nhau trong ngày Hứa Doãn Hạ gặp nạn đó thì cứ như là một giấc mơ vậy.
Cố Hoài Nam nhìn người đàn ông anh yêu mà chưa kịp nói ra, vốn nghe tin anh mất đã là một cú sốc lớn đối với anh, nhưng hiện tại thấy người đàn ông vẫn đứng mạnh khỏe trước mặt anh thế này... cái cảm giác thật sự rất khó diễn tả... nói làm sao đây nhỉ... đúng rồi... chính là xúc động... đến nổi tay anh đang nắm chặt cũng run lên.
Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào của Ken bây giờ lại biến thành một vết sẹo dài... Cố Hoài Nam run lên anh muốn chạm vào... chạm vào vết sẹo đó.
Ken cũng đứng đấy nhìn Cố Hoài Nam.
Trong lòng anh lúc này rất rối bời, anh muốn chạy... chạy trốn Cố Hoài Nam để cậu không nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt mình.
Nhưng khi bản thân muốn bước đi thì chân lại nặng trĩu, anh không thể đi... anh muốn ôm... muốn ôm chặt lấy Cố Hoài Nam vào lòng.
Để cậu cảm nhận được anh yêu cậu ra sao. Vì cậu mà lo lắng ra sao... không những thế còn nghĩ sẽ ở đâu đó từ xa đứng nhìn cậu hạnh phúc.
Hai người đứng đó một lúc lâu... mãi cho đến khi nghe được tiếng của Cố Hoài Thiên mới giật mình.
- --
Cố Gia.
Bởi vì sợ lại một lần nữa mất Ken, Cố Hoài Nam nắm chặt lấy tay Ken, hai mắt anh mở to để bản thân không khóc nhìn chằm chằm Ken nghẹn ngào nói.
" Họ nói với em anh đã chết. "
" Em đau lòng chết đi được! "
" Em đau vì thật sự mất anh... Em đau vì thật sự sẽ không còn nhìn thấy anh... Em đau là vì còn chưa nói anh biết em yêu anh... " Cố Hoài Nam vẫn cứ nắm chặt lấy tay Ken không cho anh rời đi, anh cố lấy hết can đảm mà thổ lộ với Ken.
Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận bản thân yêu Ken.
" Em yêu Anh. "
Ken hai mắt trừng to kinh ngạc, anh không tin vào tai mình, nhưng lại nghe thấy...
" Em còn nghĩ sẽ không còn gặp anh nữa... em... em đau lòng chết đi được huhu... anh thật xấu.... thật xấu xa... "
Cố Hoài Nam không nhịn được ôm chặt lấy hông Ken, vùi đầu vào áo anh huhu khóc rống lên, anh như đứa trẻ lạc mẹ, vỡ òa khi tìm thấy mẹ.
Cố Hoài Nam không nói, Ken cũng không nói, những người từ xa đứng nhìn cũng không nói.
Vì họ biết... tiếng khóc này là chứa đựng bao nhiêu là đau thương, khổ sở trong đó... ( đoạn này ở chương 560)
Ken đứng đó cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Hoài Nam đang ôm chặt lấy hông anh.
Đôi tay to lớn run rẩy vuốt ve lưng Cố Hoài Nam.
" Nín đi... đừng khóc. "
" Anh xin lỗi... anh cũng rất yêu em. " Ken ôm chặt Cố Hoài Nam nhỏ giọng nói.
Trong giọng nói không giấu được sự run rẩy cùng với xúc động trong đấy.
Cái ôm chặt chứa đựng biết bao nhiêu là tình yêu... cái ôm chặt chứa đựng biết bao ý nghĩa.
Đây là lần đầu tiên Ken và Cố Hoài Nam ôm nhau tự nguyện, đây cũng là lần đầu tiên cái ôm của hai người dành cho nhau...
Nhớ lại chặn đường trước kia, thật sự sẽ không bất kỳ ai có thể hiểu được hay nhìn thấu được mọi chuyện.
Bởi vì không phải ai cũng chứng kiến... chứng kiến cái cảnh Ken bị Cố Hoài Nam đánh đấm vào khuôn mặt đẹp trai của trước kia, càng không một ai từng thấy được sự chán ghét của Cố Hoài Nam đối với Ken.
- ---
Cái thời lần đầu tiên quen biết nhau, hai người cũng chỉ là những thằng cô đơn lâu năm ở bên ngoài uống rượu.
Vốn Cố Hoài Nam là công, là người được bao nhiêu tiểu mỹ thụ mê luyến trên giường không thôi. Nhưng chỉ vì một lần uống say mà bị Ken ăn sạch sành sanh.
Nói chính xác, là Ken theo chân Cố Hoài Nam, chờ người say sỉn đi không vững nữa ôm về ăn thôi.
Nhưng chuyện này làm sao có ai biết, ngay cả người bị ăn còn không biết là Ken để ý mình lâu ngày.
Nhớ lại ngày đấy.
Ken ăn đấm đến hộc máu ra, nhưng anh không giận cũng chẳng đánh lại mà ngồi yên bất động.
Đánh đủ Cố Hoài Nam hai mắt đỏ ngầu còn ưng ửng ánh nước nhìn chằm chằm Ken.
Cả người đau nhức không thôi, không chỉ thế... mông anh cũng rất đau... cúc hoa lại càng đau hơn.
Hai người bên nhau, trao nhau nhiều đêm mặn nồng nhưng chưa bao giờ Cố Hoài Nam nói câu " Yêu Ken " hay " Cần Ken ".
Sau một đêm mặn nồng, sau một đêm triền miên thì lúc nào là những lần cãi vã không có điểm dừng.
Cố Hoài Nam bị ăn riết nên quen... cũng không còn chống cự nữa nhưng mỗi lần xong việc, hai chân anh nhũn không đi được lại bắt đầu phát cáu.
Sự tức giận khó chịu của Cố Hoài Nam, cho dù nguyên nhân có phải là do Ken gây ra hay không thì cũng là Ken chịu.
Vì Cố Hoài Nam, Ken làm hết mọi thứ.
Vì Cố Hoài Nam, Ken thẩm chí quỳ xuống cầu xin.
Vì Cố Hoài Nam, Ken không cần cái tôi hay lòng tự trọng.
Vì Cố Hoài Nam, Ken suýt chút nữa chết.
Mọi thứ Ken làm đều vì yêu Cố Hoài Nam.
Hai công yêu nhau nào sung sướng như trong mấy tiểu thuyết, ngoài đời nó vất vả lắm chứ đùa.
Chuyện chăn gối... nào có phân chia trước mà là Ken lúc nào cũng thắng Cố Hoài Nam.
Chuyện ăn uống... nào đầu dễ hầu hạ. Ken phải chính mình nấu, hoặc chính mình đi ba bốn tiếng để đến tiệm bánh mà Cố Hoài Nam muốn ăn.
Hai người cứ như vậy mà bên nhau suốt mấy năm mãi cho đến khi Cố Hoài Nam biến mất...