Tình Nhân Của Tổng Tài

chương 77: tiểu mèo hoang dã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bệnh Viện

Vừa đến bệnh viện, Hoắc Tư Danh không để Hứa Doãn Hạ xuống mà vẫn ôm chặt Hứa Doãn Hạ đi vào

Từ Hạnh Ngôn từ xa thấy Anh yêu Đàm Vĩnh Long của anh vội đến định nói chuyện thì Đàm Vĩnh Long nhíu mày lắc đầu, Từ Hạnh Ngôn im lặng mới phát hiện Hoắc Tư Danh hiển nhiên lại đến bệnh viện! Lại nhìn trên tay Hoắc Tư Danh, Từ Hạnh Ngôn nhíu chặt mày, lại làm gì Hứa Doãn Hạ sao

Từ Hạnh Ngôn khó chịu hung hăng đi tới quát

" Nè! Hoắc Tư Danh cậu lại nổi điên gì nữa vậy? " ở đây là tầng VIP mỗi phòng cách âm cực tốt nên Từ Hạnh Ngôn hung hăng mà quá lớn hết mức có thể

Hoắc Tư Danh nhìn người trong ngực bị giật mình tỉnh, mày hắn nhíu chặt xoay người lại, giọng trầm thấp đáng sợ vang lên

" CẬU IM ĐI! " Hoắc Tư Danh thật sự tức giận, khó khăn lắm Hứa Doãn Hạ mới lại ngủ say thêm một lúc nữa lại bị tên bạn thân chết tiệt của anh dọa tỉnh

Từ Hạnh Ngôn bị dọa sợ, miệng há không nói được câu nào, lui đến trốn sau người Đàm Vĩnh Long

Đàm Vĩnh Long xoa nhẹ đầu Từ Hạnh Ngôn nói

" Em đi qua đó xem chị Dâu đi! "

Từ Hạnh Ngôn mới đi qua nhíu mày nhìn vết thương trên tay Hứa Doãn Hạ, bầm tím rất nặng, tuy chưa sưng nhưng chắc rất đau đi!

" Cậu làm gì cô ấy nữa vậy? "

Từ Hạnh Ngôn nhìn Hoắc Tư Danh nhíu mày hỏi

Đàm Vĩnh Long thấy không ổn nhíu mày nhẹ giọng kể hết đầu đuôi câu chuyện ra Lúc này Từ Hạnh Ngôn mới không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoắc Tư Danh nữa!

Từ Hạnh Ngôn nhẹ giọng nói

" Trước tiên đưa cô ấy đi chụp CT trước đi! Để xem xương có bị nứt gì hay không đã "

Hoắc Tư Danh lại định ôm Hứa Doãn Hạ đi, thì Từ Hạnh ngăn lại, kêu người đem chiếc ca ra để Hứa Doãn Hạ nằm xuống đem đi! Đàm Vĩnh Long đi theo phía sau

Nhìn nhìn lại nghi nghĩ hồi, thấy không còn ai Từ Hạnh Ngôn hỏi

" Cậu đã giải dược cho Doãn Hạ chưa? "

Hoắc Tư Danh nhíu mày, nhớ lại kỳ hạn một tháng kia không khỏi xấu hổ gật đầu nói

" Lúc đó tình thế cấp bách! "

Từ Hạnh Ngôn quên mất chính anh là người cấm dục Hoắc Tư Danh tươi cười nói

" Vậy là tốt rồi! Miễn thuốc không còn thì Doãn Hạ sẽ nhanh khỏe thôi! "

Hoắc Tư Danh nhíu mày như nhìn ra cái gì đó hỏi

" Không phải cậu nói một tháng sau mới được phòng the??? "

Từ Hạnh Ngôn hiện tại đang vui nên cũng buộc miệng nói

" Chọc cậu đó! Chứ hơn năm ngày là có thể bình thường lại rồi! "

Dứt câu, Từ Hạnh Ngôn cũng cứng họng, anh lỡ nói rồi! Lại nhìn gương mặt hắc huyết của Hoắc Tư Danh, anh không khỏi cười trừ đi ra ngoài nhanh

Đúng lúc đó Đàm Vĩnh Long đi vào, theo sau là Hứa Doãn Hạ đã tỉnh dậy nằm trên băng ca vào

" Boss! Chị dâu không có bị nứt xương! Vài ngày nữa sẽ hết bầm thôi! "

Hoắc Tư Danh vẫn không thu hồi hắc huyết trên người mà nhìn chằm chằm Đàm Vĩnh Long rồi mới đi qua Hứa Doãn Hạ

Đàm Vĩnh Long định nói tiếp lại không nói nữa! Nhìn mặt Boss như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy! Anh cũng nhanh nhẹn chạy ra ngoài để lại Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ

Hoắc Tư Danh đi tới nắm lấy tay Hứa Doãn Hạ hỏi

" Còn khó chịu chổ nào không? "

Hứa Doãn Hạ lắc đầu, nhẹ giọng nói

" Cúi đầu xuống! "

Hoắc Tư Danh nghe lời cúi xuống, Hứa Doãn Hạ nhẹ giọng nỉ non nói

" Ở nơi đó! Đang chảy ra "

Hoắc Tư Danh mím môi, không biết nói gì! Anh hiểu ý tứ Hứa Doãn Hạ nói kia! Nhưng anh biết giúp Hứa Doãn Hạ làm sau!

Hoắc Tư Danh cúi đầu nhẹ giọng nói

" Một lát về rồi thay đồ, anh giúp em lấy ra! "

Hứa Doãn Hạ gật đầu cái, mặt đỏ bừng!

Lấy thuốc từ bác sĩ đưa cho lại nghe dặn dò vài thứ Hoắc Tư Danh lại ôm Hứa Doãn Hạ đi về

•••••

Trên xe

Hứa Doãn Hạ vẫn ngồi lên đùi Hoắc Tư Danh, cả người dựa vào Anh nói

" Cô ta sau rồi? "

Hoắc Tư Danh xoa xoa eo Hứa Doãn Hạ nói

" Chắc còn đang sung sướng đâu đó! "

Hứa Doãn Hạ cúi đầu nhẹ giọng nói

" Chính em đã đỗ nữa chai nước vào miệng cô ta! "

Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ nói gật đầu

" Anh biết! "

Cứ thế một người cúi đầu nhìn tay chính mình một người nhìn người đang cúi đầu người nói người trả lời

" Cũng chính em hung hăng đá mạnh vào bụng cô ta! "

" Anh biết! "

" Anh không cảm thấy em rất ác độc hung dữ sao? "

" Không! "

" Vì sao? "

" Bởi em không hại ai hết! Họ làm em trước em mới làm lại thôi! Với cả anh thích tiểu mèo hoang như em! "

Mặt Hứa Doãn Hạ đỏ bừng nhẹ giọng nói

" Em mới không phải là mèo hoang dã! "

Hoắc Tư Danh nhìn gương mặt đỏ như muốn chính của Hứa Doãn Hạ, miệng không khỏi giương lên nụ cười

Càng cười lại càng to Mặt Hứa Doãn Hạ lại đỏ càng thêm đỏ

Vừa về đến nhà Hứa Doãn Hạ vẫn được Hoắc Tư Danh ôm mặc cho cô đòi tự đi cách mấy cũng không được

Vào nhà, Mẹ Hoắc và dì Trân vẫn chưa đi! Lúc này Hứa Doãn Hạ đã tỉnh nhẹ giọng chào

" Bác gái, Dì! "

Mẹ Hoắc nhẹ giọng nói

" Gọi là mẹ! Sau này còn gọi bác nữa là mẹ giận! "

Hứa Doãn Hạ ngoan ngoãn gọi Mẹ một tiếng

Trên gương mặt Hoắc Tư Danh cười càng thêm sâu

Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio