9 giờ tối
Hoắc Tư Danh đã dậy từ sớm sau một trận mây mưa cùng Hứa Doãn Hạ, lúc này anh nhẹ nhàng nữa nằm nữa ngồi bên cạnh Hứa Doãn Hạ đánh máy
Lúc tối, tầm 7 giờ anh có buổi hẹn bàn chuyện làm ăn với công ty H của nước ngoài, nhưng là Hoắc Tư Danh muốn dành thời gian cho Hứa Doãn Hạ nên anh đã hoãn lại sang mai, nên giờ anh tranh thủ lúc Hứa Doãn Hạ còn say giấc mà làm việc Muốn dành hạng mục đầu tư kia anh phải chuẩn bị kĩ lưỡng huống chi anh lại là người đòi hoãn lại nữa
Hứa Doãn Hạ hơi hơi trở mình tỉnh dậy, cô hơi khó chịu tí nhẹ giọng gọi
" Tư Danh "
Hoắc Tư Danh bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Doãn Hạ, vừa nghe cô gọi liền trả lời
" Anh đây! "
Hứa Doãn Hạ xoay người nhìn Hoắc Tư Danh môi khẽ câu lên ôm lấy eo Hoắc Tư Danh dụi dụi đầu vào bụng anh nhẹ giọng nói
" Bên anh thật thích! " chỉ xin anh đừng rời bỏ em Hứa Doãn Hạ trong lòng thầm nói
Đau buồn thế nào cô cũng có thể chịu, nhưng là chỉ duy nhất một chuyện cô chưa chắc gì chịu được! Đó chính là một ngày nào đó cô phải xa Hoắc Tư Danh Hứa Doãn Hạ vẫn luôn nghĩ đến điều đó Nghĩ thử nếu Hoắc Tư Danh có một lựa chọn tốt hơn cô, nghĩ thử nếu Hoắc Tư Danh ôm hôn người đó như ôm cô, nghĩ thử nếu Hoắc Tư Danh cũng cưng chiều người đó như cô Hứa Doãn Hạ tự nhận mình là ích kỷ Nhưng nếu cô không ích kỷ thì nhất định sẽ mất họ Người cô yêu thương nhất cũng sẽ tàn nhẫn mà bỏ rơi cô! Cô làm sao chịu nổi
Chỉ xin nếu anh có người khác thì hãy nói thật chứ đừng đâm một vết thương vào sâu trái tim cô!
Hoắc Tư Danh khẽ mĩm cười xoa đầu cô, nhẹ nói
" Đừng buồn! Còn anh nơi đây! Anh sẽ mãi và yêu thương em mặc cho sau này em có còn yêu thương anh hay không? " đúng vậy! Hoắc Tư Danh thật sự yêu thương Hứa Doãn Hạ hơn chính bản thân anh nhận ra, có lẽ nếu sau này Hứa Doãn Hạ muốn rời bỏ anh thì chắc chắn anh sẽ không thể yêu thêm bất cứ ai Nhưng chính là Hứa Doãn Hạ cũng không khác gì Hoắc Tư Danh
Nguyện yêu một đời một kiếp một người! Nguyện sống vì người chết cũng vì người
Hứa Doãn Hạ mím chặt môi, hai mắt ửng đỏ hiển nhiên sắp khóc nhưng là cô đang nhịn! Nhất quyết không để nước mắt rơi nhẹ giọng nói
" Em Không Phải Con Ruột Của Họ " Hứa Doãn Hạ cố nén kích động tự mình rặn ra từng chữ một Tim cô đau thắt lại khi chính mình tự thừa nhận sự thật đau thương này!
Dù họ vẫn yêu thương cô thì sao? Nhưng là cô vẫn cảm giác được khoảng cách của cô với họ một xa Cô sẽ tự mình thu hẹp lòng lại Cũng như lúc xưa, biết bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng chưa bao giờ nụ cười trên mặt cô mất đi
Hoắc Tư Danh không nói gì chỉ nhìn Hứa Doãn Hạ để cô nói
Hứa Doãn Hạ áp mặt vào bụng Hoắc Tư Danh lại khẽ mấp máy môi nói
" Dù họ vẫn yêu em như trước kia! Nhưng khi em biết em sẽ tự tạo ra khoảng cách Có phải em ích kỷ quá không cứ luôn nghĩ sẽ có người quay lại nói là họ mới là con ruột của bố mẹ Em lại mất đi bố mẹ Emem làm sao chịu nổi nếu chuyện đó thật sự xảy ra " cứ thế Hứa Doãn Hạ nức nở vừa khóc vừa nói, Hoắc Tư Danh nhíu mày chặt mà xoa đầu cô
Anh biết cô để ý chứ sao không? Nhìn dáng vẻ cố tỏ vui vẻ khi gặp Hứa Minh Hoàng và Hứa Doãn Thiên, anh thấy rõ nụ cười gượng gạo của cô nhưng anh không vạch trần vẫn luôn muốn chính cô bày tỏ mọi đau buồn với anh! Rốt cuộc khi cô bày tỏ ra nhưng là tại sao nghe cô khóc nghe cô nói anh lại đau lòng như thế này?
Hoắc Tư Danh hơi khom người ôm Hứa Doãn Hạ vào ngực anh
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nói
" Khóc đi! Khóc cho hết đau buồn " Hứa Doãn Hạ nức nở khóc rống lên như một đứa trẻ thiếu mẹ, Hoắc Tư Danh vẫn nhẹ giọng nói
" Sau này mọi đau buồn trên đời này, cứ để anh thay em gánh Em cứ việc sống vui vẻ thoải mái là được! Cũng đừng một mình chịu đựng nữa! Lúc trước như thế nào anh mặc kệ nhưng là bây giờ chính em có anh Em là tất cả của anh, vì thế đừng âm thầm chịu đựng mọi chuyện một mình thế? Muốn khóc thì dựa vào anh mà khóc muốn đánh thì cứ đánh mạnh lên người anh! Anh không chắc sẽ giúp em quên đi mọi chuyện buồn nhưng anh chắc chắn sẽ là người lắng nghe em nói lắng nghe em khóc và cũng là bờ vai vững chắc để em dựa vào" Hoắc Tư Danh dừng lại nhìn Hứa Doãn Hạ một lúc nói tiếp
" Cuối cuộc đời! "
Hứa Doãn Hạ đang khóc, nghe được lời an ủi lại khóc càng to hơn chính là nghe đến câu cuối cô hít hít mũi nhìn Hoắc Tư Danh chớp chớp mắt
Hoắc Tư Danh khẽ xoa đầu cô nói
" Hứa Doãn Hạ chịu ở cùng anh suốt cuộc đời này không? "
Hứa Doãn Hạ mặt đỏ bừng nhìn Hoắc Tư Danh, cái gì cũng không nói được
Hoắc Tư Danh lại hỏi
" Không được sao? "
Hứa Doãn Hạ nhẹ giọng cười, vừa cười vừa khóc gật đầu nói
" Được! Hihi "
Hoắc Tư Danh không khỏi cười xoa đầu Hứa Doãn Hạ cúi xuống hôn cô
Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo nha!