Giọng nói ba phần lạnh lùng, bảy phần đanh thép khiến người phụ nữ giật mình.
Đôi chân đang bất giác run lên và nét mặt từ lâu đã tái mét cắt không còn giọt máu.
Thấy cô ta mãi không có động thái nào nên Diệp Nguyên đã bước tới, và khi nhìn vào chiếc nôi thì gương mặt của hắn ta cũng hoàn toàn biến sắc, sâu trong đáy mắt trào lên lửa giận chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi.
Chát...
Âm thanh chói tai vang lên ngay sau đó, một cái tát đã giáng thẳng vào gò má của Thái Kiều Tư với lực đạo mạnh bạo khiến khóe môi cô ta ngã xuống sàn nhà.
Hắn điên tiết quát lên:
"Tôi bảo cô trông chừng thằng bé, rồi bây giờ nó ở đâu rồi hả?"
"Em...em không biết.
Lúc nãy có một bà người làm hớt hãi chạy lên nói là anh tìm em có việc gấp, khi đó Diệp Sở vẫn chưa ti sữa no nên em mới nhờ bà ấy cho thằng bé uống sữa hết bình để em xuống tìm anh, nhưng...!nhưng rốt cuộc..."
Chát...
"Rốt cuộc là cái thứ đần độn như cô đã bị lừa.
Mẹ kiếp, cô nên lạy trời cho người đàn bà đó bị vệ sĩ bắt lại, nếu không thì cái mạng của cô cũng đừng hòng được yên ổn."
Tát thêm một cái, hắn còn lớn tiếng mắng nhiếc người phụ nữ đang ôm mặt, ngồi bệch dưới sàn nhà mà bật khóc nức nở.
Lúc này, Diệp Nguyên đã lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Chẳng mấy chốc đối phương đã trả lời:
[Đại thiếu gia, có gì căn dặn?]
"Mẹ kiếp, cái lũ bọn mày không thấy người đàn bà nào bế một đứa bé chạy ra ngoài à, sao còn điềm nhiên hỏi cái câu vớ vẩn đó?"
[Từ nãy giờ chúng tôi không thấy ai ra ngoài cả, có chuyện gì sao đại thiếu gia?]
"Con mẹ tụi mày, tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi.
Mau chia ra đi tìm ngay cho tao."
Hắn ta phát điên như một mãnh thú đang bị tấn công đòi mạng.
Lúc này, Âu Ái Vương cũng chạy lên sau khi chờ mãi vẫn không thấy Thái Kiều Tư đưa Diệp Sở xuống.
Vừa vào bà đã nhìn thấy con dâu của mình ngồi ôm mặt khóc, còn con trai thì đằng đằng sát khí.
Đoán được đã có chuyện chẳng lành nên Âu Ái Vương liền nhanh chóng bước vào trong, đến khi không nhìn thấy Diệp Sở đâu nữa thì không cần hỏi bà cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Chát...
Và rồi, một cái tát lại đập thẳng vào mặt Thái Kiều Tư, khiến cô ta uất ức ngước nhìn Âu Ái Vương vừa ban tặng cho mình một "bất ngờ" đau đớn.
"Có mỗi đứa trẻ cũng trông chừng không xong, cô đúng là cái thứ vô tích sự mà."
Tức nước thì vỡ bờ, Âu Ái Vương vừa cất lời đay nghiến xong thì Thái Kiều Tư đã đứng dậy, trừng mắt nhìn bà.
"Con cháu là của các người, tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu một mình tôi hả? Có giỏi sao các người không tự trông chừng đi? Cái gì mà có số phú quý, gì mà giống hệt Diệp Nguyên như đúc? Tôi thấy nó căn bản chẳng giống anh ta một chút nào cả."
"Mày nói cái gì hả? Đã sai còn cãi cố là thế nào?"
"Thôi đi.
Bây giờ là lúc để hai người đứng đây đôi co phải trái à?"
Hai người phụ nữ thi nhau tranh biện, chỉ đến khi Diệp Nguyên hét lên thì tất cả mới chịu câm nín.
"Mẹ xuống dưới thông báo với ba đi, để ông ấy tìm hướng giải quyết."
Nói với Âu Ái Vương rồi, hắn ta lại nhìn sang gương mặt đã sưng tấy vì bị tát của Thái Kiều Tư, lãnh khốc tiếp lời:
"Còn cô, tốt nhất nên thành tâm cầu khẩn sớm tìm được Diệp Sở, trước khi tôi thật sự nổi điên và cái mạng thối của cô cũng không còn."
- ---------------
Người phụ nữ ôm theo một đứa trẻ trên tay đang men theo lối nhỏ ở ngõ sau chạy thục mạng ra khỏi khu vực của căn dinh thự rộng lớn.
Chân bà đang chạy, còn trái tim thì như thể sắp rơi hẳn ra ngoài vì hồi hộp.
Khi đã chạy ra khỏi ngôi dinh thự ấy một đoạn ngắn thì cũng là lúc bà sắp bị đám vệ sĩ của Diệp gia phát hiện.
Lúc này, có một chiếc ô tô từ phía sau bất ngờ chạy tới chắn ngang trước mặt khiến bà ta giật mình, nét mặt đã xanh như tàu lá và nhịp tim đang đập như muốn nổ tung lồng ngực.
Khi bà đang nghĩ rằng lần này nhất định chết chắc rồi thì cửa xe lại được mở ra, và giọng nói của một người phụ nữ vọng ra:
"Vào xe nhanh lên."
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, thà tin lầm còn hơn không tin để rồi bị bắt oan uổng.
Thôi thì nhắm mắt làm liều một phen, may thì sống còn xui thì chết.
Nghĩ vậy nên người phụ nữ ấy đã bế đứa bé lên xe, sau đó chiếc ô tô nhanh chóng được lái đi trước khi đám vệ sĩ chạy tới.
Trong xe, và người cầm lái là một phụ nữ đang mang thai, cô ấy mang kính râm che đi một phần khuôn mặt nên không thể nhìn rõ dung nhan.
Chiếc xe được lái đi trong bầu không khí tĩnh lặng, mãi cho đến một lúc sau thì người đàn bà tên Từ Bích mới lên tiếng:
"Tại sao cô lại giúp tôi?"
"Tôi chỉ đang thay chồng mình tạo phước đức cho đứa con trong bụng mà thôi."
Cô gái trầm giọng trả lời, sau đó lại là một khoảng không gian yên lặng.
Đến khi cô ấy khẽ đưa mắt nhìn qua đứa trẻ đang ngủ say sưa trên tay Từ Bích, thì mới lần nữa lên tiếng:
"Tốt nhất bà nên mang đứa bé này trao lại cho một gia đình nào đó nhận nuôi, hoặc là đưa vào cô nhi viện, hoặc là mang nó đến một nơi thật xa mà không ai quen biết.
Nếu không muốn bị người trong gia đình đó tìm thấy."
Từ Bích trầm mặc, bà đưa đôi mắt phức tạp nhìn xuống đứa nhỏ ngây thơ, vô tội, trong lòng chợt dâng lên cảm giác yêu thương khó tả.
Bà là một người phụ nữ hiếm muộn, vì chồng bài bạc dẫn đến thiếu nợ mới chấp nhận làm theo sự sai khiến của Cung Mẫn Giai để có được một số tiền lớn, giúp chồng trả nợ, giúp cuộc sống sung túc hơn và thoát khỏi cái chết từ đám giang hồ.
Nhưng đến khi nhìn thấy đứa bé này thì bà lại không nỡ lòng ra tay, mặc khác vì lương tâm không cho phép nên thay vì tước đi mạng sống của một đứa trẻ vô tội thì Từ Bích đã lặng lẽ mang nó theo cùng.
"Làm sao bà có thể thoát khỏi vệ sĩ canh gác ở mỗi một cổng ra vào trong ngôi nhà đó?"
Câu hỏi tiếp theo của người phụ nữ đã phá vỡ bầu không khí im lặng, và Từ Bích cũng không có gì phải giấu giếm người đã giúp mình.
"Có người đã mua chuộc một trong số đám vệ sĩ canh gác.
Nhưng hắn lại không biết khi nào nên cho tôi đi và khi nào nên giữ lại."
Cô gái nhoẻn miệng cười:
"Bà thật sự rất may mắn, hi vọng rằng may mắn này sẽ kéo dài hơn một chút."
Thế rồi chiếc xe ấy được di chuyển trên làn đường đông đúc hơn hai tiếng nữa thì đã dừng lại trước một bến tàu.
Bấy giờ, người phụ nữ ấy mới trầm giọng lên tiếng sau chuỗi giây phút im lặng:
"Tôi chỉ có thể đưa bà tới đây, mọi việc còn lại tự mình lo lấy.
Và hãy nhớ rằng, hôm nay chưa từng gặp qua một người phụ nữ nào kể từ khi ra khỏi ngôi nhà đó."
Từ Bích cong nhẹ môi như cười, rồi nói:
"Tôi hiểu.
Thành thật cảm ơn cô rất nhiều, đứa bé trong bụng cô sẽ là một đứa trẻ hiền lành, thông minh và tài giỏi.".