"Tiểu An, em to gan lắm, diễn xuất càng đỉnh hơn, nhưng anh đâu có kêu em thêm mắm dặm muối đẩy chuyện tình cảm của anh và Hân Hân đến mức cao trào vậy.
Lỡ sau này cô ấy nhớ ra rồi biết được mọi chuyện không phải như chúng ta nói thì sao?"
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Vương Chính Phàm đã gấp gáp hỏi tội cô em gái của mình.
Lần đầu tiên anh nói nhiều mà lại căng thẳng trước vấn đề đơn giản thế này, khiến cô nàng Vương Kỳ An không thể nhịn cười, thậm chí còn điềm nhiên đối đáp:
"Dù sao anh cũng nói anh là bạn trai của chị ấy, đến cả nhẫn tình nhân cũng chu đáo chuẩn bị sẵn, thì có gì đâu mà sợ nữa."
"Anh nói vậy là vì bất đắc dĩ, chứ nếu nói anh và cô ấy quan hệ bạn bè bình thường thì làm sao Hân Hân chịu tin tưởng."
"Tóm lại là em không có nói gì sai hết trơn á.
Chị ấy nằm viện đến nay là ba ngày, tuy em không túc trực bên cạnh anh, nhưng qua biểu hiện của anh thì em thừa biết mấy hôm nay anh ăn không ngon, ngủ không yên rồi.
Rõ ràng anh yêu người ta, quan tâm, lo lắng cho người ta là thật, sao cứ giấu giếm mãi làm gì?"
Cứ nói đến vấn đề này thì nét mặt của Vương Chính Phàm lại trầm lắng hơn hẳn.
Đâu phải anh không muốn bày tỏ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì đâu phải là lúc bày tỏ tâm tình.
"Anh không muốn cô ấy nghĩ rằng anh đang lợi dụng, để chiếm đoạt cô ấy.
Tuy nói là bạn trai nhưng anh sẽ không vượt qua giới hạn.
Em cũng đừng nói thêm gì cả, từ giờ hãy để mọi chuyện đi theo tự nhiên.
"Haizz...."
Vương Kỳ An bất giác thở dài.
Cô đã hiểu được nỗi lòng của ông anh nhà mình nên cũng không nói thêm điều gì về vấn đề này nữa.
"Tự nhiên thì tự nhiên.
Trước mắt coi như mọi chuyện đã êm xuôi, giờ chỉ chờ ngày chị Hân tháo băng trên mặt.
Em sợ vết sẹo đó sẽ khiến chị ấy kích động."
"Anh sẽ cố động viên cô ấy.
À đúng rồi, ba ngày nữa Điền Tư Trúc sẽ đến đây, hôm đó em thay anh ra sân bay đón cậu ấy được không?"
"Để xem hôm đó em có tiết học không đã.
Thật ra học kinh doanh rất thú vị nha, em thấy bản thân hình như rất có năng khiếu với ngành Quản trị kinh doanh, biết vậy em đã sớm theo đuổi ngành này rồi, giờ anh hai cũng đỡ vất vả hơn."
"Chỉ sợ được dăm ba hôm thì em lại chán rồi bỏ dở nữa thôi.
Cơ mà hôm đó sắp xếp đi đón cậu ấy hộ anh, anh hai phải ở đây với Hân Hân nên không thể đi được."
Nghe xong những câu nói này của anh hai mình thì Vương Kỳ An liền bất mãn ra mặt, cô vờ giọng hờn dỗi, nói:
"Thôi rồi, em hiểu luôn.
Thế là em đã mất đi sự sủng ái bật nhất của người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà họ Vương.
Người anh hai số một của em nay đã thành nam nhân của người phụ nữ khác."
Những lời phàn nàn, tủi thân của cô em gái bé nhỏ đã khiến Vương Chính Phàm bật cười, anh đưa tay xoa đầu cô một cái rồi mới nói:
"Thôi đi cô nương, đừng có giở trò nũng nịu nữa."
"Em dỗi thật rồi đấy, không có đùa đâu."
Vương Kỳ An vẫn chưa chịu thua, cô phồng má nói rồi còn quay mặt nhìn sang hướng khác, cố tình để ai kia dỗ dành, mà Vương Chính Phàm chỉ còn cách phải nuông chiều, ai bảo anh thương cô em gái này nhiều thế chứ.
"Thôi được rồi, không dỗi nữa.
Anh hai thương em nhất, chiều em nhất."
Nói xong, anh còn kéo đầu cô gái đến gần với mình hơn một chút để đặt lên mái tóc mềm mại của cô một nụ hôn yêu chiều.
Bấy giờ, ai đó mới chịu mỉm cười.
"Tạm bỏ qua cho anh hai lần này, giờ em về đi học đây!"
Vừa nói dứt lời thì cô nàng đã cầm ba lô rồi đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Nhìn theo bóng dáng hồn nhiên của cô em gái nhỏ, Vương Chính Phàm bất giác khẽ cười.
Đối với anh bây giờ, có lẽ niềm hạnh phúc lớn nhất chính là được nhìn thấy nụ cười của hai người con gái ấy.
- -------------------------------
Ba ngày sau...
Hôm nay là ngày Mạn Viên Hân được tháo băng trên mặt.
Đối diện với cô bây giờ chính là vị bác sĩ trưởng khoa đang đích thân tiến hành, và bên cạnh hai người chỉ có Vương Chính Phàm cũng tuyệt nhiên hồi hộp, chờ đợi kết quả.
Chẳng mất bao lâu, vết thương trên mặt cô đã được lộ diện ra khỏi băng gạt.
Đó là một vết sẹo dài chừng cm, và may mắn rằng nó không quá sâu và xung quang chỉ trầy xước sơ sơ nên không đến nỗi nào đáng sợ.
"Vết thương lành rất tốt.
Chỉ cần uống thêm thuốc, ăn uống kĩ càng một chút là được."
Vị bác sĩ hài lòng với kết quả hiện tại, nói xong thì ông cũng rời đi vì biết rằng kế tiếp là khoảnh khắc để bệnh nhân đối mặt với trạng thái hiện tại của mình.
Bấy giờ, nét mặt của Vương Chính Phàm vẫn căng như dây đàn.
"Chính Phàm, anh đưa gương cho em."
Đang rối thì lại nghe câu nói của Mạn Viên Hân, khiến anh chỉ có thể trưng ra nụ cười gượng gạo.
Anh sợ cô sẽ bị sốc và không chấp nhận được việc trên mặt mình mang một vết sẹo xấu xí nên vẫn cứ lúng túng chưa biết phải làm sao.
"Hình như ở đây không có gương, để lát nữa anh nói tiểu An mang vào rồi xem sau ha."
Cạch...
"Hello, em tới rồi đây!"
Vương Chính Phàm vừa dứt lời thì cửa phòng được mở ra, sau đó là giọng nói trong trẻo của cô nàng Vương Kỳ An vọng vào, theo sau còn có một nam nhân siêu cấp đẹp trai, chỉ thua mỗi Vương Chính Phàm ở khí chất và độ sắc từ đôi mắt.
"Tiểu An, em tới đúng lúc lắm, mau đưa gương cho chị xem đi.
Chị đòi chỗ anh hai em mà anh ấy nói không có."
"À dạ, để em xem có mang theo hay không đã."
"Hmm..."
Vương Kỳ An vừa nói, vừa lục trong túi xách, và khi đã tìm được chiếc gương nhỏ thì lại nghe thấy Vương Chính Phàm hắng giọng, khiến cô lập tức hiểu ra vấn đề nên đành nhìn sang Mạn Viên Hân, cười ngại ngùng:
"Xin lỗi chị dâu nha, em không có mang theo gương."
"Ai bảo không? Anh thấy trong túi xách em có mà."
Tiếp lời Vương Kỳ An là giọng nói thản nhiên của Điền Tư Trúc, sau đó anh ta còn tự ý lấy chiếc gương trong túi xách của cô, đưa tận tay Mạn Viên Hân.
Hành động của Điền Tư Trúc khiến anh em nhà họ Vương không còn đỡ nổi, anh chỉ có thể đưa tay lên đỡ trán một cái, coi như công sức cố tình lấp lém cho qua bỗng chốc tan thành mây khói.
Giờ chỉ có thể nín thở, chờ phản ứng của Mạn Viên Hân sau khi cô nhìn thấy nhan sắc hiện tại của mình qua gương.
Lúc này, cô vẫn chưa nhận lấy chiếc gương mà lại đưa đôi mắt long lanh nhìn Điền Tư Trúc, nhẹ nhàng cất câu hỏi:
"Anh là bạn của Chính Phàm hả?"
"Ừm, em cầm gương xem đi."
Điền Tư Trúc cười hiền.
Sau đó Mạn Viên Hân cũng vui vẻ nhận lấy chiếc gương trong tay anh ấy.
"Cảm ơn anh!".