Vương Chính Phàm vừa sang phòng của Điền Tư Trúc, thấy anh ta đang uống rượu thì anh cũng lấy ly, sau đó đi tới tự rót cho mình một ly rồi đưa lên miệng uống ực một cái cạn sạch cả ly, sau đó mới ngồi xuống.
Làm Điền Tư Trúc hiếu kì, liền hỏi:
"Gì vậy? Tưởng rượu là nước nên đang uống giải khát đó à?"
"Ừm, đang khát."
Người đàn ông đáp ngay mà không cần suy nghĩ, sau lại rót tiếp thêm một ly, nhưng lần này anh chỉ uống một nửa đã đặt ly xuống bàn.
Nhìn thấy điệu bộ kì lạ của người anh em, Điền Tư Trúc không thể không tò mò mà tiếp tục dò hỏi:
"Trông cậu lạ lắm nha? Cứ như con gái vừa đi tỏ tình về vậy, ủa mà cậu có bạn gái rồi mà?"
"Thì sao?"
"Thì lạ chứ sao."
Hỏi đáp qua lại một hồi, Vương Chính Phàm cũng là người im lặng trước, Điền Tư Trúc cũng không có nhã hứng trêu đùa thêm nên cứ vậy mà để bầu không khí dần trở nên yên tĩnh.
Mãi một lúc sau Điền Tư Trúc mới lần nữa lên tiếng, nhưng là với chất giọng trầm ấm, nghiêm túc.
"Tôi có nghe An An kể qua mọi chuyện liên quan tới cô bạn gái kia của cậu rồi.
Nhân lúc người ta rơi vào hoàn cảnh thế này để nhận luôn quan hệ tình nhân, không sợ khi cô ấy nhớ lại rồi sẽ cho rằng cậu đang lợi dụng cô ấy à?"
"Tôi không quan tâm, miễn sao tốt cho cô ấy là được."
Thờ ơ đáp một câu đơn giản xong thì Vương Chính Phàm lại uống hết ly rượu, rồi mới nói tiếp:
"Cậu nói rõ hơn về cách thức trị liệu vết sẹo của cô ấy đi.
Tôi muốn vết sẹo đó hoàn toàn biến mất thì có được không?"
"Biến mất hoàn toàn thì không thể, nhưng làm mờ đi và khi đứng thật gần, quan sát kĩ mới nhìn thấy thì có thể.
Nhưng phải đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi thì mới điều trị chuyên sâu được."
"Vậy là phải sang Mỹ một chuyến?"
"Nếu như cậu muốn thì bắt buộc phải đi."
"Thời gian điều trị là bao lâu?"
"Ngắn nhất cũng ba đến bốn tháng."
Cuộc đối thoại coi như tạm thời kết thúc trong giây lát.
Sau đó vài phút thì Điền Tư Trúc lại là người lên tiếng trước:
"Tôi cũng biết tình hình kinh doanh công ty của cậu dạo gần đây không được tốt cho lắm, nếu lúc này lơ là thì rất có khả năng sẽ phá sản.
Nhưng cậu thử nghĩ nếu chuyển hướng lập nghiệp sang Mỹ xem sao? Dù sao nền kinh tế bên đó cũng đa dạng hơn bên đây, nếu thiếu hụt vốn thì Điền Tư Trúc tôi sẵn sàng làm cổ đông cùng làm ăn với cậu.
An An cũng có môi trường đào tạo tốt hơn."
Là bạn thân lâu năm, gia thế của Điền Tư Trúc không phải dạng tầm thường, tính cách anh lại phóng khoáng nên lúc nào cũng hào sảng với bạn bè, đặc biệt là đối với người bạn thân lâu năm, Vương Chính Phàm.
"Tôi cũng từng có suy nghĩ đó, chắc có lẽ sẽ cân nhắc lại chuyện chuyển hướng phát triển sự nghiệp sang Mỹ, quan trọng bây giờ là sức khỏe của Hân Hân trước đã."
Điền Tư Trúc khẽ cười, anh điềm đạm nhấp nháp chút rượu rồi mới nói:
"Xem ra cậu đối với cô ấy là thật chứ không phải thương hại."
Nghe xong câu nói của người anh em, Vương Chính Phàm cũng thong thả cong môi cười.
Anh uống xong chút rượu, sau đó mới cất lời:
"Chuyện đó thì bất ngờ lắm sao?"
"Dĩ nhiên, xưa nay tôi vẫn tưởng cậu lãnh cảm với phụ nữ, không ngờ khi yêu rồi lại dịu dàng, chu đáo như vậy."
Vương Chính Phàm hơi cười:
"Còn chưa biết kết quả là gì, nhưng vẫn thử sức mình xem sao."
"Nếu thất bại thì sao?"
"Thì coi như là kinh nghiệm yêu đương đầu đời."
"Qua lời An An đã kể, tôi nghĩ cô ta có một quá khứ không đơn giản đâu, cậu cẩn thận kẻo lại trao tình cảm cho nhầm người."
Vương Chính Phàm bỗng dưng trầm lặng, anh biết Điền Tư Trúc vì lo nghĩ cho mình nên mới đưa ra cảnh báo, nên anh cũng chẳng tỏ ra thái độ gì ngoài một nụ cười thoáng qua.
"Tôi biết rồi.
Nhưng không ngờ nha, cậu làm bác sĩ thẩm mỹ mà nói chuyện cứ như chuyên gia tư vấn tâm lý vậy, nghe cuốn lắm đấy, có từng nghĩ đến sẽ học thêm một khóa không?"
"Tôi đang nghiêm túc, cậu nên suy nghĩ thật kĩ về những gì đang làm đi."
"Rồi, biết rồi.
Không nói chuyện với chuyên gia nữa, tôi phải về phòng đây.
Cậu nghỉ ngơi sớm đi, còn chuyện đưa cô ấy sang Mỹ tôi sẽ sắp xếp sớm."
Nói xong, Vương Chính Phàm đã đứng dậy với ý định rời đi, và Điền Tư Trúc căn bản cũng không muốn giữ anh ta ở lại thêm mà chỉ hỏi:
"Về phòng của cậu hay sang phòng cô ấy, dù sao đây cũng là cơ hội tốt."
Vương Chính Phàm bật cười khinh khỉnh, rồi nói:
"Anh đây không phải hạng tiểu nhân.
Dù có "ăn" cũng phải trong tư cách đường đường chính chính hẳn hoi đàng hoàng ha."
Vừa kết thúc câu nói cũng là lúc nam nhân ấy vẫy tay chào tạm biệt, xong liền quay lưng đi ra khỏi phòng.
Theo như lời hứa và yêu cầu của ai kia, nên Vương Chính Phàm đã phải ôm laptop và một số tài liệu sang phòng của Mạn Viên Hân, để vừa làm việc vừa có thể ở bên cạnh cô nàng.
Dù đã có Vương Chính Phàm chung phòng, nhưng Mạn Viên Hân cứ trằn trọc mãi không ngủ được, sau một hồi trăn trở cô lại gượng người ngồi dậy, giương mắt nhìn người đàn ông ấy đang làm việc bên sofa.
"Anh Phàm, khi nào anh mới xong việc?"
"Còn lâu lắm, em có chuyện gì à?"
"Em không ngủ được."
Bấy giờ, Vương Chính Phàm mới ngẩng mặt lên nhìn Mạn Viên Hân, ôn nhu hỏi:
"Sao thế, em thấy khó chịu ở đâu hay sao?"
Mạn Viên Hân lắc đầu, cô nói:
"Em thấy hình như thiếu thiếu gì đó nên khó ngủ."
Vương Chính Phàm lại chau mày.
Cô nói thiếu là thiếu cái gì mới được chứ?
"Em nói rõ hơn đi? Cần gì anh cũng đáp ứng."
"Hình như là thiếu mùi của anh."
Cô nàng tinh nghịch cười ái ngại, nhưng lời nói vô tư ấy lại khiến ai đó ngây ra, ánh mắt nghi ngờ, cất giọng hỏi khẽ:
"Em muốn chúng ta ngủ chung thật sao?"
"Chúng ta yêu nhau thì ngủ thôi chứ có làm gì đâu mà không được? Hay anh muốn làm gì khác?"
Mạn Viên Hân nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đang rất gay go khiến ai đó càng rối, đến giọng nói cũng ngập ngừng.
"Ờ không, vậy giờ anh lên giường để em ngủ ha?"
"Nếu anh bận thì em chờ thêm một chút cũng được."
Cô ấy cười rất hồn nhiên làm tim anh xao xuyến, giờ thì công việc có còn nghĩa lý gì nữa.
"Sáng mai anh làm sau, anh tắt đèn nhé?"
"Vâng! Anh lên đây, em sắp sẵn chỗ cho anh rồi nà!"
Cuộc trao đổi nhanh chóng đạt được kết quả, đèn sáng trong phòng được thay thế bằng ánh đèn ngủ, và Vương Chính Phàm cũng đã lên giường, khoảng cách giữa cả hai được ngăn cách bởi một chiếc gối ôm.
Hai người đều nằm ngửa, đối mặt là trần nhà, đôi mắt vẫn mở trao tráo và để sự im lặng chiếm lấy ưu thế..